Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ân tình và thóp dùng một chút thì ít đi một chút. Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao.

Kim Phi cảm thấy vì một chút tiền tài này mà dùng hết rồi thì có hơi đáng tiếc.

Giang Nam vẫn luôn giàu có và đông đúc, cũng là nơi có nhiều kỹ viện nhất.

Xà phòng thơm ở Giang Nam rất được ưa chuộng. Hàng ở rất nhiều cửa tiệm đều cung không đủ cầu. Hôm nay mang đến, thì không cần đợi đến ngày mai đã bán hết sạch rồi.

Có một vài chi nhánh còn bắt đầu thu tiền thanh toán trước, phải trả tiền trước mới có thể lấy được xà phòng thơm.

Cho dù mua lương thực tốn rất nhiều tiền, nhưng Kim Phi mỗi ngày đều nhận được rất nhiều bạc.

Kim Phi muốn có hạn ngạch của quân đội, chỉ là để hợp pháp hóa trang bị và vũ khí của mình, chứ không phải muốn tham ô lương thực và tiền lương.

Làm như vậy quá thấp kém, y rất coi thường việc ấy.

“Điện hạ, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, người có dự định gì không?”

Kim Phi đưa hộp cho Đại Lưu, nhìn Cửu công chúa.

“Ta muốn tới làng Tây Hà, tiên sinh có đồng ý không?” Cửu công chúa cười hỏi.

“Ta tất nhiên rất hoan nghênh rồi. Nhưng điện hạ có thể đi được sao?” Kim Phi liếc nhìn cô ấy.

“Quả nhiên bị tiên sinh nhìn ra rồi.” Cửu công chúa thấp giọng đáp: “Trận chiến này mặc dù đã kết thúc, nhưng ai biết được Gada có còn dẫn người tới trả thù lại hay không? Mà phái chủ hòa ở trong triều vẫn chưa chịu bỏ cuộc, họ vẫn còn đang làm ầm ĩ lên. Vì vậy có lẽ ta vẫn phải ở lại Tây Xuyên thêm một thời gian nữa.”

“Không, nhưng mà chúng ta đã thắng rồi mà, phái chủ hòa còn làm ầm lên cái gì? Bọn họ đang có âm mưu gì chứ!”

Đại Lưu oán giận nói.

Thực ra Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện, một hộ vệ như anh ta không có tư cách chen miệng vào.

Nhưng anh ta thực sự không nhịn nổi nữa.

Dứt lời, cũng nhận ra được mình đã đi quá giới hạn, nhanh chóng cúi đầu xuống: “Điện hạ, tiên sinh, ta lắm lời rồi!”

Kim Phi không có quan niệm thứ bậc gì cả, cười đáp: “Không hiểu thì cứ hỏi, như vậy rất tốt.”

“Vậy bọn họ đang âm mưu gì?” Đại Lưu gãi đầu hỏi: “Đại Khang bị ức hiếp, bọn họ được lợi gì sao?”

“Nói cho cùng, vẫn là vì lợi ích.”

Kim Phi trả lời: “Lúc trước có hai thương đội đi qua từ đường lớn, có lẽ ngươi cũng nhìn thấy rồi đúng không?”

“Nhìn thấy rồi.” Đại Lưu gật đầu.

“Thật ra giữa Đại Khang và Đảng Hạng, Khiết Đan và Thổ Phiên luôn có sự giao thương. Chúng ta có đồ sắt, muối, đồ gốm, vải vóc, đồ uống, trà các loại. Những thứ này đều rất được ưa chuộng ở thảo nguyên và cao nguyên.

Thương đội mang những thứ này qua đó có thể đổi về lượng lớn trâu bò, qua tay còn có thể kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần.

Thương đội Đại Khang mỗi năm đều kiếm bạc ở Đảng Hạng và Khiết Đan, có lẽ còn nhiều hơn số tiền cống nạp hàng năm mà triều đình phải nộp.

Kim Phi nói: “Đằng sau những thương hội này, có ai không có đại gia tộc chống lưng. Nếu giao tranh, chẳng phải đường tiền tài của bọn họ bị chặt đứt rồi sao?”

“Thì ra là như vậy!”

Đại Lưu bừng tỉnh, sau đó nghiến răng nói: “Tiên sinh nói đất nước hưng vong, người dân có trách nhiệm. Bọn họ cho dù muốn kiếm tiền thì cũng không thể làm như vậy được chứ?”

Kim Phi đang định tiếp lời, lại đột nhiên nhìn Cửu công chúa, xua tay nói: “Điện hạ, ta sắp nói lời có chút đại nghịch bất đạo, người tránh đi trước đi.”

“Tiên sinh còn chỉ vào ta mà mắng rồi. Nói là cho dù phụ hoàng có đến, cũng không cho ta thể diện, vậy còn có lời đại nghịch bất đạo nào mà ta không thể nghe sao?”

Cửu công chúa không hề tức giận mà trợn mắt nhìn Kim Phi: “Trong mắt tiên sinh, ta là người nhỏ nhen như vậy sao?”

Ngày đó bị Kim Phi chỉ vào mặt mà mắng, thực sự làm cô ấy ấn tượng quá sâu sắc.

Lúc đó Cửu công chúa vô cùng tủi thân, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai mắng cô ấy như vậy.

Nhưng về sau suy nghĩ lại, mới cảm thấy có lẽ chỉ có khi đó, Kim Phi mới thực sự coi cô ấy là người của mình.

“Vậy ta nói nhé?” Kim Phi thăm dò hỏi.

“Nói đi, ta cũng muốn nghe thử xem tiên sinh nhìn nhận chuyện này như thế nào.” Cửu công chúa nói đùa: “Cho dù ngài có mắng cha ta là hôn quân thì ta cũng nhận.”

“Khụ khụ, việc đã qua, thì đừng nhắc lại nữa.”

Kim Phi cười ngượng nói.


Ngày đó nhìn thấy xác của những người dân thường, y thực sự đã rất tức giận, nói chuyện quả thực có hơi thô lỗ.
Advertisement
';
Advertisement