Khánh Mộ Lam tự biết mình đuối lý, nên kiên quyết đổi chủ đề: “Đi nhanh lên nào!”

Nói xong, cô ấy đóng cửa sổ xe ngựa lại.

Cửu công chúa nhìn hai người cãi nhau, mặt đầy tươi cười.

Nếu như có thể cứ vui vẻ mãi như vậy thì tốt rồi…

Khánh Mộ Lam đoán không sai, nhóm Kim Phi vừa đến Khánh phủ, Khánh Hâm Nghiêu sắp không đợi được nữa.

Nữ binh được Khánh Mộ Lam phái về báo tin đã về một lúc lâu, nhưng nhóm Kim Phi vẫn chưa về tới.

Đang chuẩn bị dẫn người đi xem chuyện gì thì quản gia nói bọn họ đã đến.

Khánh Hâm Nghiêu vội chạy ra cửa, thấy xe ngựa tới, thì nhanh chóng nghênh đón.

Anh ta ôm quyền chào Kim Phi trước: “Kim tiên sinh!”

“Khánh đại nhân!”

Lần này Kim Phi đến là có chuyện cần gặp Khánh Hâm Nghiêu để bàn bạc, nên y cũng vội vàng nhảy xuống ngựa chiến đáp lễ: “Lúc vừa lên đường, doanh trại đột nhiên xảy ra chút chuyện, nên bị chậm trễ một chút, đại nhân đợi có sốt ruột không?”

“Không, ta cũng vừa từ ngoài về đến.”

Khánh Hâm Nghiêu cười khoát tay.

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ra khỏi xe ngựa, nhóm người cùng nhau đi vào Khánh phủ.

Nhà họ Khánh đã cắm rễ ở Tây Xuyên mấy chục năm, phủ đệ xây dựng cực kỳ to lớn, hơn nữa có lẽ là được danh gia thiết kế, núi giả đá lạ, vườn hoa ao nhỏ, không thiếu thứ gì, cũng không có cảm giác khoa trương như những nhà giàu mới nổi, tất cả đều rất tự nhiên.

Kim Phi và Cửu công chúa được Khánh Hâm Nghiêu dẫn đường, đi vào một phòng khách.

“Ban đầu huynh ấy nói muốn mời mọi người ăn uống ở phòng tiệc, nhưng ta cảm thấy phòng tiệc lớn quá, chúng ta chỉ có vài người, nói chuyện cũng không nghe rõ, chúng ta toàn người nhà ăn với nhau, cũng không cần múa hát giúp vui, nên đã đề nghị huynh ấy chiêu đãi hai vị ở đây.”

Khánh Mộ Lam giải thích: “Phòng hơi nhỏ, nhưng chúng ta đều là người nhà, như vậy sẽ thoải mái hơn. Đúng rồi, ta còn có một cái bàn tròn giống như nhà của tiên sinh nữa đó!”

“Thật ra thì có ca múa cũng được.” Kim Phi cười nói.

Y chỉ mới thấy ở trong sách viết rằng yến hội của đại gia tộc thời phong kiến cực kỳ xa hoa.

Nhưng vẫn chưa được nhìn thấy.

“Ha ha, tiên sinh muốn ca múa giúp vui hả, đợi một chút, ta đưa tiên sinh đi chọn mấy cô vũ công nhé.”

Khánh Hâm Nghiêu cười theo kiểu am hiểu chuyện của nam nhân: “Lầu Hàm Hương tháng trước mới đưa đến một nhóm, đều là người được dạy dỗ tốt.”

“Đa tạ ý tốt của Khánh đại nhân, không cần đâu.”

Kim Phi chẳng qua chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Khánh Hâm Nghiêu thật sự muốn đưa nữ vũ công cho y.

Y đỏ mặt khoát tay.

Nếu thật sự phải đưa vài cô vũ công về, y không biết phải sắp xếp họ thế nào.

Lập một đoàn ca múa cho đội nhân viên hộ tống sao?

“Tiên sinh đừng khách sáo.” Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiên sinh yên tâm, gần đây ta đang bận rộn chuyện công, vẫn chưa kịp đi xem, tiên sinh có thể giúp ta đánh giá một chút.”

“Huynh, huynh đừng thuyết phục nữa, ban đầu ở Quảng Nguyên không biết bao nhiêu thanh lâu sẵn sàng tiến cống mấy cô, nhưng ngài ấy không đi đâu hết.”

Khánh Mộ Lam nói: “Ngài ấy miệng thì ba hoa, nhưng đến lúc đụng chuyện thật thì không làm được.”

“Hừ, Khánh Mộ Lam, cô xem thường ai đó?” Kim Phi cảm thấy bất đắc dĩ.

Khánh Mộ Lam nói lời này thật dễ hiểu lầm, nếu không phải Khánh Hâm Nghiêu đang ở đây, chắc chắn Kim Phi sẽ phản bác cô ấy.

“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa, bổn cung đói rồi.”

Cửu công chúa đi tới bàn trước tiên, tiện tay kéo một cái ghế ra.

“Điện hạ, người ngồi phía trên chứ?” Khánh Hâm Nghiêu chỉ chỗ ngồi đối diện cửa chính.

“Có mấy người chúng ta, còn phân trên dưới làm gì?”

Cửu công chúa khoát tay: “Mọi người nhanh vào bàn ngồi đi.”


“Vậy nghe theo điện hạ.” Khánh Hâm Nghiêu đưa tay ra ý mời Kim Phi: “Kim tiên sinh, mời!”
Advertisement
';
Advertisement