Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tiễn Trương Khải Uy đi, Kim Phi bảo Chung Ngũ gọi phó tướng Từ Kiêu tới.

Hai người đứng quanh tấm bản đồ và bàn cát trong trại, sau khi thương lượng hơn nửa tiếng, cho đến khi trời tối, Từ Kiêu mới rời đi.

Sau khi ra khỏi trại của Kim Phi, Từ Kiêu thậm chí không có thời gian để ăn, lập tức dắt hàng trăm binh lính lên ngọn đồi bên trái, thay nhóm binh lính lên núi đốn củi làm máy bắn đá.

Tối hôm đó, bên ngoài doanh trại tù binh rất náo nhiệt.

Mỗi một Hán nô đều được phát một miếng vải lanh và một bát lương thực phụ.

Miếng vải không lớn nhưng đủ để che những chỗ nhạy cảm.

Bát lương thực phụ hơi dai, nhưng là món ăn ngon nhất mà họ đã được ăn trong gần một năm nay.

Nhưng quan trọng nhất là quân sư đã ghi lại hộ khẩu của họ, chỉ cần xác nhận xong thì bọn họ sẽ có thể về nhà.

Đột nhiên có nhiều Hán nô như vậy, phòng giam hoàn toàn không kịp thích ứng, Đức Ninh Quân chỉ chặt một số thân cây, tạo thành một vòng tròn trong không gian trống, để tất cả Hán nô ở bên trong.

Trước khi có kết quả xác minh, họ phải ở lại đây, dưới sự giám sát của Đức Ninh Quân, còn bị trói tay chân bằng dây thừng.

Cũng may, Đức Ninh Quân không buộc dây chết mà trói vào cùm, có thể đi lại ăn uống được, chỉ là không chạy trốn được, đi lại cũng không thuận tiện lắm, nếu không cẩn thận sẽ bị vấp dây ngã.

Khi trói dây, Đức Ninh Quân đã dặn dò, một khi phát hiện ai dám tự ý cởi dây thì sẽ xử tội chết.

Các Hán nô không hề có ý kiến gì về chuyện này.

So với việc được cứu, sự bất tiện trong phút chốc này có đáng là gì?

Bên ngoài trại tù binh, Trương Khải Uy hỏi: “Đã tra ra được nội gián chưa?”

“Tướng quân yên tâm, ngữ điệu của người Đảng Hạng và người Trang Nguyên bọn ta không giống nhau, tìm ra bọn chúng rất đơn giản”.

Phó tướng nói: “Tổng cộng tìm ra được 26 tên nội gián, trong đó còn có hai tên muốn giả câm để che mắt đã bị ta chém chết rồi”.

Thực chất hai kẻ này rốt cuộc là nội gián hay là câm thật, phó tướng cũng không chắc chắn.

Cũng không quan tâm.

Dù sao Hán nô nhiều như vậy, chết hai người cũng không đáng là gì.

“Vẫn nên cẩn thận chút, tăng gấp đôi số người trực ban đêm lên”.

Các tù nhân và Hán nô đang ăn uống trong trại, vì vậy xung quanh rất nặng mùi, Trương Khải Uy dặn dò một câu rồi sau đó bịt mũi rời đi.

Phía sau, những người Hán nô đã quen với mùi hôi thối này, khung cảnh trại tù nhân vẫn vô cùng sôi động.

Một số người cười lớn vì sắp được trở về quê hương, một số người khác lại bật khóc vì người thân của mình đã chết trong tay người Đảng Hạng.

Mãi cho đến nửa đêm, trại mới yên tĩnh trở lại.

Đám người Hán nô khóc mệt rồi, cười cũng mệt rồi, nằm thành từng nhóm ba đến năm người trên mặt đất, ngủ ngon lành.


Những binh lính của Đức Ninh Quân đang chịu trách nhiệm canh gác cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, có một vài người đã chợp mắt trên các cột trụ.

Advertisement
';
Advertisement