Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi khẽ thở dài, đá vào bụng ngựa.

Vì có thêm một nhóm cô nương đi bộ, nên đội ngũ không thể đi nhanh, phải mất gần nửa tiếng mới về đến dốc Đại Mãng.

Đây là lần đầu tiên các cô nương đến doanh trại, tò mò nhìn xung quanh, lo lắng về cuộc sống tương lai, nhưng cũng tràn đầy mong đợi.

Các cô nương tò mò đánh giá doanh trại, binh sĩ trực ban cũng tò mò đánh giá bọn họ.

Mặc dù trong đội nhân viên hộ tống cũng có nhân viên hộ tống nữ, nhưng quần áo của nhân viên hộ tống nữ đều giống quần áo của nhân viên hộ tống nam, hơn nữa do phải huấn luyện lâu dài, nên da đã trở nên ngăm đen xù xì, trông cứng rắn hơn cả binh lính nam của quân Uy Thắng.

Trên thực tế, sức chiến đấu của nhân viên hộ tống nữ cũng không kém binh lính nam của quân Uy Thắng.

Đặc biệt là về nỏ, vượt xa binh lính nam của quân Uy Thắng cả mấy con phố.

Bây giờ chợt nhìn thấy một đám cô nương mặc váy, đi đường giống như liễu đung đưa trong gió, khiến các binh sĩ trực ban cũng phải choáng váng.

Nhưng thấy các cô nương này về cùng Kim Phi, tất cả binh sĩ đều nhanh chóng quay mặt đi.

Đợi đến khi Kim Phi dẫn các vũ nương đi xa, mấy binh sĩ trực ban nhanh chóng túm tụm vào một chỗ, nhỏ giọng thảo luận.

“Kim Tiên sinh cũng thật quá đáng?”

“Chuyện này có gì mà quá đáng vậy? Đây là ngày đầu tiên ngươi làm lính à?”

“Đúng thế, quan viên dẫn nữ quyến đến doanh trại là bình thường, trước kia khi ta ở quân Liên An, từ ngày đầu tiên vào doanh trại Hầu công tử đã không nhàn rỗi rồi.”

“Khi ta ở trong quân Bách Thăng cũng vậy, mỗi ngày Bạch công tử đều bảo thanh lâu đưa ba cô nương đến, một tháng không trùng nhau, Kim tiên sinh đợi đến khi kết thúc trận chiến, thu dọn chiến trường mới dẫn các cô nương về doanh trại, như vậy đã rất tốt rồi.”

“Đương nhiên ta hiểu những thứ này, ta nói quá đáng là nói Kim tiên sinh đưa nhiều người về cùng một lúc như vậy. Vừa rồi ta đếm sơ qua, chắc khoảng mười mấy người gì đấy?”

“Thấy là một đoàn, chắc vậy.”

“Nếu Kim tiên sinh không làm thì thôi, nhưng đã chơi thì chơi luôn một khoản lớn, một lần mang về hơn chục người, nhìn bọn họ không giống gái thanh lâu bình thường!”

“Đương nhiên không giống nữ tử thanh lâu bình thường rồi, chắc là vũ nương.”

“Sao ngươi biết?”

“Nhìn tư thế bước đi và khí thế, từ nhỏ các vũ nương đã được huấn luyện dáng vẻ, nên bước đi khác với người thường.”

“Sao ngươi biết rõ vậy?”

“Nhà ta ở ngoài Phong Nguyệt Phường, ta giao tiếp với bọn họ từ nhỏ, chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay.”

“Khó trách eo nhỏ như vậy, Kim tiên sinh một lần dẫn về nhiều như thế, tối nay phải cố gắng nhiều.”

“Ta bằng lòng góp sức, ngươi mời ta không?”

“Cút cút cút, ông đây không mời nổi!”

...

Trước ánh mắt hâm mộ của binh sĩ trực ban, Kim Phi dẫn các vũ nương dần dần đi xa.

Khi mới vào doanh trại, Đại Lưu đã bí mật cử người đi gọi một đội nhân viên hộ tống nữ đến.

Chờ khi Kim Phi quay lại lều, Đại Lưu hiểu chuyện dẫn cận vệ lui ra xa trăm mét, để binh lính nữ canh gác ngoài lều.

“Tiên sinh, đây là doanh trại của ngài ư?”

Một vũ nương tò mò hỏi.

Trên đường tới đây, Kim Phi đã hơi quen thuộc với nhóm vũ nương này.

Biết cô nương này là Thanh Diên là đại tỷ của nhóm vũ nương này, cũng là người lớn tuổi nhất, năm nay đã mười chín tuổi.

“Đúng, đây là lều của ta.” Kim Phi gật đầu nói: “Thanh Diên cô nương, các cô đi nghỉ một lát đi, lát nữa ta sẽ tìm người sắp xếp cho các cô!”

Nói xong, định cử người gọi A Bội đến.

Nhưng nghĩ đến bên trong còn một ít giấy tờ chưa cất, y lập tức xoay người quay về lều.

Các cô nương nhìn nhau, lấy hết can đảm bước vào.

Trong lúc nhất thời, trong lều tràn ngập mùi thơm.

Kể từ khi rời khỏi làng Tây Hà, Kim Phi chưa chạm vào một cô nương nào.

Là một thanh niên có sinh lý bình thường, nhịp tim của Kim Phi hơi tăng nhanh.


Mặt y đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi.
Advertisement
';
Advertisement