“Mở tiền trang vốn dĩ không phải là chuyện khó khăn gì, nếu không phải tiên sinh nhất quyết muốn mở, bổn cung cũng sẽ không đề nghị tiên sinh làm”.

Cửu công chúa nói: “Đây là một chuyện tốn sức, trách nhiệm lớn”.

“Ta muốn nghe chi tiết”, Kim Phi chắp tay lại nói.

“Ta biết cũng không nhiều lắm”.

Nói rồi Cửu công chúa nói về tình hình tiền trang mà mình biết.

Lúc này Kim Phi mới hiểu tại sao phê duyệt tiền trang lại không khó rồi.

Tiền trang ở thời đại phong kiến không giống với những gì y nghĩ.

Tiền tệ của Đại Khang chủ yếu là tiền đồng, chỉ có lúc đại tông giao dịch mới dùng vàng bạc.

Nhất là vàng miếng, rất nhiều người kinh doanh nhỏ cũng ít khi nhìn thấy chứ đừng nói gì người dân.

Nhiều cửa hàng sau khi tích lũy đủ bạc vỡ trong một thời gian thì sẽ tự mình nấu thành những thỏi bạc lớn hoặc các miếng bạc, cũng có thể lưu thông.

Về cơ bản mỗi cửa hàng cũng sẽ được trang bị một chiếc cân nhỏ chính xác, chuyên dùng để cân bạc.

Chẳng qua có vài cửa hàng sẽ trộn lẫn kim loại khác trong thỏi bạc, nên mọi người lại càng muốn thu thỏi bạc nhà nước cung cấp.

Đây cũng là nguyên nhân hệ thống tiền tệ Đại Khang vẫn không suy yếu.

Cho dù vàng bạc hay tiền đồng thì đều là kim loại thật, có thể khai thác được khá nhiều.

Với trình độ mục nát hiện giờ của Đại Khang, nếu sử dụng tiền giấy làm tiền tệ, e là tiền giấy sẽ lạm phát.

Điểm lợi nhuận của tiền trang cũng khác với ngân hàng kiếp trước, không nằm ở việc tài trợ, đầu tư hay sử dụng tiền của người gửi để kiếm lợi nhuận mà ở việc kiếm phí của vài thủ tục.

Đúng thế, tiết kiệm tiền ở tiền trang Đại Khang không chỉ không có tiền lãi mà còn thu phí thủ tục.

Hơn nữa phí thủ tục cực kỳ cao.

Nếu bị người ta làm giả phiếu bạc, hoặc thuê trộm vào kho làm thất lạc vàng bạc thì người gửi sẽ phải chịu tổn thất.

Thế nên ở Đại Khang, tiền trang không phải là ngành có thể kiếm được nhiều tiền.

Triều đình phê duyệt cũng đơn giản, trước kia Cửu công chúa không nhắc đến là vì nghĩ chuyện này không quan trọng.

Kim Phi nghe Cửu công chúa giải thích xong, không chỉ không chán chường mà ngược lại càng có lòng tin vào quyết định của mình.

“Tiên sinh, thật ra mở tiền trang quan trọng nhất là quan hệ, bổn cung nói thẳng, với danh tiếng và trình độ của tiên sinh, các thương nhân lớn sẽ không bao giờ gửi tiền cho ngài”.

Cửu công chúa nói: “Không phải nói ngài mở tiền trang thì lập tức có người đến gửi bạc đâu”.

“Ta hiểu”, Kim Phi gật đầu: “Dù sao thương hội cũng tiện, thử xem rồi tính”.

Các thương nhân cũng sẽ suy xét đến năng lực của tiền trang trước khi gửi tiền.

Nếu không chọn một tiền trang nhỏ, lấy tiền của mình chạy mất thì phải làm sao?

Cửu công chúa thấy Kim Phi kiên quyết như vậy cũng không khuyên bảo gì thêm.

Khánh Hâm Nghiêu tò mò hỏi: “Tiên sinh, ngài lại nghĩ đến diệu kế gì sao?”

Nghe thế, Cửu công chúa cũng nhận ra đúng thật là rất ít khi Kim Phi làm việc gì mà không nắm chắc.

“Không có kế gì cả, sau này các ngươi sẽ biết”.

Kim Phi cũng không chắc suy nghĩ của mình có thể được hay không.

“Tiên sinh, xung quanh đây không có gì đâu, ngài cứ nói”.

Cửu công chúa nói: “Ta và Hâm Nghiêu ca không chừng còn có thể giúp ngài tìm ra chỗ còn sót”.

“Cái này…”, Kim Phi hơi động lòng.

Đúng là suy nghĩ của y đến từ kiếp trước, không chắc thích hợp với Đại Khang.


Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều có tầm nhìn rộng, nhờ họ giúp đỡ, tham mưu cũng ổn.
Advertisement
';
Advertisement