Hầu Tử cười lạnh nói: “Muốn vào đó ngủ thêm hai ngày nữa không?”
“Không muốn! Không muốn!”
Hai người xua tay liên tục: “Tiểu nhân thật sự biết sai rồi.”
“Được rồi Hầu Tử, đừng trêu bọn họ nữa!”
Kim Phi đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Thiên Hải.
“Người đâu, mang hai tên làm trò mất mặt này đi!”
Mạnh Thiên Hải lạnh mặt quát lớn.
Mấy người cùng bị nhốt lại, nhân viên hộ tống vẫn duy trì lí trí được, còn binh lính của anh ta thì khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến kẻ đứng đầu quân Uy Thắng là anh ta cảm thấy rất mất mặt.
“Phòng tối nhỏ này khá thú vị đấy!”
Khánh Hâm Nghiêu liếc mắt nhìn hầm một cái, trong lòng tự hỏi có nên học tập tí không.
Binh lính đã bị đưa đi, ba người Kim Phi kết bạn cùng đi đến lều lớn trong quân.
Trên đường, Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiên sinh, rất nhanh sẽ tới lúc hành hình phạm nhân rồi, bên ngài phải chọn người nhanh lên, nếu không sẽ bị chém đầu hoặc tiễn đi đấy.”
Bình thường phạm nhân tử hình sẽ có hai con đường, một là tới lúc thì chém đầu, hai là đưa tới tiền tuyến làm bia đỡ đạn.
Chỉ có mấy ngày nữa là đến thời gian này.
Hôm qua người quản công việc trong đại lao thành Tây Xuyên đã đưa danh sách phạm nhân tử hình tới.
Kim Phi chỉ cần tùy tiện vạch tên ra, là có thể đưa người đi.
Nhưng Kim Phi bị ảnh hưởng từ đời trước, khá tôn trọng sinh mệnh, không qua loa như vậy được, y bảo người quản lí công việc đưa hồ sơ tới, tự mình xem.
Thí nghiệm thuốc nổ cực kì nguy hiểm, y cần xác nhận mỗi người mình chọn đều thật sự đáng chết.
Hơn nữa không thể là phần tử nguy hiểm có khuynh hướng bạo lực.
Nếu không khi làm ra thuốc nổ rồi, lại cho nổ làng Tây Hà trước, mất nhiều hơn được.
Cứ như vậy, lượng công việc đã lớn hơn, hơn nữa hai ngày nay còn phải chú tới chuyện chiêu binh, Kim Phi chưa kịp đi nhà giam.
“Khánh đại nhân, còn mấy ngày?”
Kim Phi bất đắc dĩ hỏi.
Bây giờ thời gian ngủ của y cũng giảm xuống còn một canh giờ, kết quả là càng ngày càng nhiều việc.
Khiến y có cảm giác muốn phân thân ra.
Nhưng y giao chuyện chiêu binh cho Hàn Phong và Đại Tráng rồi, nếu tự mình phụ trách, chắc mệt chết cũng không xong.
“Còn ba ngày.” Khánh Hâm Nghiêu đáp.
“Ta hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu, quyết định đêm nay tăng ca thêm, mau chóng xem xong hồ sơ.
Ba người đi qua doanh trại của nhân viên hộ tống nữa, Khánh Hâm Nghiêu lại dừng chân lần nữa.
Trên một chỗ đất trống của doanh trại, một đám nữ tử có dáng người quyến rũ, đang luyện tập vũ đạo mới.
“Tiên sinh, đây là đám vũ nương đó ư?” Khánh Hâm Nghiêu không chắc lắm hỏi.
Lúc trước phải tiếp cận quân Đan Châu, sau đó thì vội vàng thu xếp các chuyện sau chiến tranh, Khánh Hâm Nghiêu thật sự chưa từng đi xem vũ nương.
Hơn nữa bây giờ nhóm vũ nương đã cởi bỏ váy lụa rực rỡ tươi đẹp, đổi hết thành trang phục nhân viên hộ tống, kiểu tóc cũng là đuôi ngựa dài, lộ vẻ hiên ngang, tư thế oai hùng, so với vũ nương nhu nhược xinh tươi lúc trước thì như hai người khác nhau.
“Đúng thế,” Kim Phi cười nói: “Các cô ấy thật sự không hợp làm nhân viên hộ tống, thế nên ta chuẩn bị cho các cô ấy tập luyện một số vũ đạo thích hợp cho quân đội quan sát, có thể khuyến khích cổ vũ các tướng sĩ.”
“Dạng vũ đạo gì thì hợp cho quân đội quan sát?” Cửu công chúa tò mò hỏi.
“Không phải Thanh Diên đang biên đạo đó sao?” Kim Phi cười nói.
Trên đất trống, trong tay vũ nương tên Thanh Diên kia cầm một thanh kiếm dài chưa rút vỏ, múa ra hình ra dáng.
“Thú vị!” Khánh Hâm Nghiêu vuốt cằm cười nói: “Luyện xong, tiên sinh nhất định phải gọi ta tới xem cùng đấy.”
“Chuyện gì tới chỗ này, hình như đều có thể trở nên không giống người thường.”