Nói xong, y ném chìa khóa với tù giam.
Sau đó dẫn đám người Đại Lưu, A Mai rời khỏi tù giam, không quay đầu lại.
Trong phòng giam, Bắc Thiên Tầm nhìn chìa khóa trên đất, lại nhìn cửa lao, vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa rồi cô ấy ta cho rằng Kim Phi diễn kịch, không ngờ Kim Phi đi thật.
Sinh tồn là bản năng của động vật, một lúc lâu sau, Bắc Thiên Tầm tìm nhặt chìa khóa trên mặt đất, đi ra khỏi tù giam.
Dọc đường đi quả nhiên không có lính coi ngục ngăn cô ấy ta lại, Bắc Thiên Tầm thuận lợi đi ra khỏi tù giam.
Nhìn đường phố không một bóng người, Bắc Thiên Tầm không khỏi nheo mắt lại.
Mấy tháng rồi, cuối cùng cô ấy ta lại được hít thở trong bầu không khí mới mẻ.
Cuối cùng cũng đạt được tự do lần nữa.
“Đây là Kim tiên sinh bảo ta cho ngươi, nói là quen biết một hồi, quà chúc mừng ngươi đạt được tự do lần nữa, cũng coi như là cho ngươi ít phí đi đường.”
Cai ngục to gan tiến lên, ném một cái túi về phía Bắc Thiên Tầm.
Sau đó xoay người bỏ chạy.
Bắc Thiên Tầm duỗi tay nhận túi, mở ra nhìn, phát hiện bên trong có hai bộ đồ nữ, còn có mấy nén bạc lớn nhỏ.
Bắc Thiên Tầm nhìn xung quanh, cõng bao trên lưng đi vào bóng tối.
Dọc đường đi cô ấy ta đều chú ý phía sau, phòng ngừa có người theo dõi.
Kết quả phát hiện Kim Phi thật sự không phái người nhìn mình chằm chằm.
Lúc này cửa thành đã đóng, Bắc Thiên Tầm trèo tường vào một cái sân.
Tòa nhà của người nhà này rất lớn, sau đó chắc là xuống dốc, hậu viện có rất nhiều phòng trống, nhưng không ai quản lí.
Lúc trước cô ấy ta ẩn nấp ở đây, hơn mười ngày, chủ nhân cũng không phát hiện.
Bây giờ quay về lần nữa, phát hiện mọi thứ vẫn như lúc mình rời đi.
Đến giếng gánh hai xô nước, cũng không thổi, cứ tắm nước lạnh như vậy một lượt, sau đó mặc quần áo Kim Phi đưa cho.
Lấy mấy cái bánh bao đã nát ở lu nước vỡ góc tường ra, cũng kệ nó có phải hỏng rồi không, cứ uống nước lạnh nuốt vào bụng.
Mãi cho tới khi nằm trên giường, Bắc Thiên Tầm vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ trong tối nay như đang nằm mơ.
Nam nhân thần bí kia, vội vàng xuất hiện, chỉ nói với mình mấy câu, đã thả mình đi…
Trên đời này thật sự có người không muốn gì à?
Bắc Thiên Tầm không nghĩ rõ được.
Nhưng cô ấy ta thật sự quá mệt mỏi, nghĩ một lát, đã ngủ mất.
…
Cửa thành, Đại Lưu cảm ơn binh lính hỗ trợ mở cửa thành, sau đó cưỡi ngựa đuổi theo Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài nợ Khánh đại nhân một ân lớn như vậy, thật sự cứ thả cô ấy đi thế à?”
Đại Lưu cũng nghi hoặc như Bắc Thiên Tầm.
Hơn nữa chạy đến trong thành, sau đó đi tới Khánh Phủ lại về ngục giam, bận rộn hơn nửa đêm, không nhận được gì, đã thả người đi?
“Quen biết một hồi cũng là duyên phận, để cô ấy đi đi.”
Kim Phi cũng có chút bất đắc dĩ: “Coi như làm chuyện tốt.”
Y thật sự cảm động vì hành vi của Bắc Thiên Tầm, cũng thật sự cảm thấy cô ấy ta là hạt giống làm hộ vệ tốt.
Nếu có nhiều thời gian, y chắc chắn sẽ nghĩ cách khuyên nhủ.