Vừa tới dốc Đại Mãng, trong lòng đám người Thanh Diên hơi sợ hãi, sợ Kim Phi tặng các cô ấy cho các binh sĩ để lấy lòng.
Ở Đại Khang chuyện như vậy rất phổ biến.
Sau khi đánh giặc xong, rất nhiều tướng lĩnh sẽ đến thanh lâu tìm một nhóm cô nương mang đến doanh trại.
Nhưng chuyện Thanh Diên lo lắng không xảy ra, Kim Phi không chỉ nghiêm cấm các binh sĩ quấy rối các cô ấy mà ngay cả y cũng không đụng chạm đến các vũ nương.
Chỉ sắp xếp các cô ấy huấn luyện nhảy múa.
Điều này khiến Thanh Diên lần đầu tiên cảm thấy được tôn trọng.
Trong lòng cũng hơi mất mát.
Trước đây vì để sống sót, cô ấy phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ giao phó bản thân cho Kim Phi. Nhưng hiện tại, cô ấy rất vừa ý vị tướng quân có phong độ này.
Đáng tiếc, Kim Phi hầu như không nhìn tới cô ấy.
Lúc này là lần đầu tiên y nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Tim cô ấy cũng bắt đầu loạn nhịp.
Kim Phi phát hiện khuôn mặt của Thanh Diên đỏ bừng, lúc này mới nhận ra y hơi đường đột.
Y lập tức đè xuống những suy nghĩ mờ ám trong lòng: “Thanh Diên cô nương, có chút việc cần cô giúp đỡ.”
“Xin tiên sinh cứ căn dặn!” Thanh Diên cũng ngẩng đầu lên.
“Là như này…”
Kim Phi nói qua với Thanh Diên về chuyện các cô nương đến gia nhập quân đội, sau đó nói: “Ta muốn tìm một vài thư sinh có thể viết truyện để giúp ta viết một vài đoạn chuyện xưa, các cô ở đây cũng có thể tập luyện, biết đâu trở về cần các cô biểu diễn.”
“Không thành vấn đề!” Thanh Diên đồng ý: “Thư sinh viết truyện thích nhất là đến thanh lâu, mặc dù ta không quen, nhưng các tỷ muội ở Lầu Hàm Hương chắc chắn có quen.”
“Vậy được, ta bảo Đại Lưu cử người đi cùng với cô đến lầu Hàm Hương một chuyến.” Kim Phi gật đầu.
Trong số những người Kim Phi biết, Tiểu Ngọc là người thích hợp nhất, cũng là người am hiểu nhất về việc an ủi các cô nương chạy nạn.
Đáng tiếc, bây giờ cô ta đang trấn giữ làng Tây Hà, Kim Phi không muốn vì chút chuyện này mà gọi cô ta đến.
Trừ Tiểu Ngọc, trong những người y quen chỉ có Thanh Diên là phù hợp nhất.
Cô ấy xuất thân từ thanh lâu, cũng là người số khổ nên dễ tiếp cận các cô nương chạy nạn hơn.
Ngoại trừ Giáo Phường Ti, lầu Hàm Hương là thanh lâu lớn nhất Tây Xuyên, cũng là nơi tiêu tiền nổi tiếng nhất Tây Xuyên.
Giáo Phường Ti thuộc quốc doanh, mặc dù ở đó có không ít cô nương xuất thân từ nhà quan, chất lượng cao hơn, nhưng cũng nhiều khuôn phép.
Còn lầu Hàm Hương thuộc tư doanh, không có khuôn phép gì.
Chỉ cần có tiền, ở đây ngươi có thể hưởng thụ sự đối đãi như hoàng đế.
Cho nên hoạt động kinh doanh của lầu Hàm Hương luôn cao hơn Giáo Phường Ti.
Diện tích lầu Hàm Hương khá lớn, tổng cộng có bốn viện.
Trong đó, Đông viện và Nam viện là nơi buôn bán bình thường, khách tới lui phần lớn là thương nhân có tiền.
Tây viện là lối đi cho khách quý, chỉ có quan lớn vinh hiển mới có thể đi vào.
Mục tiêu của Thanh Diên là Bắc viện.
Tình hình của Bắc viện là kém nhất, cũng là nơi rộng nhất, khu vực đào tạo của lầu Hàm Hương chính là ở đây.
Các cô nương bị mua sẽ được đào tạo đồng nhất ở chỗ này, nhóm xuất sắc nhất sẽ được đưa đến Tây viện để phục vụ cho các quan lớn, nhóm bình thường bị đưa đến Đông viện và Nam viện để phục vụ các thương nhân.
Thể hiện kém cỏi nhất sẽ bị đưa đến Bắc viện.
Bắc viện ngoại trừ đào tạo cũng có tiếp khách.
Chẳng qua chi phí ở Bắc viện thấp hơn ở các viện khác, phần lớn nhan sắc của các cô nương ở đây đều bình thường, không so được với các cô nương ở ba viện kia.
Hoặc là các cô nương đã lỗi thời ở ba viện bị tú bà đưa đến Bắc viện để moi chút lợi nhuận cuối cùng.