"Kim Phi, ngươi bịa ra một câu chuyện không đứng đắn, khoe khoang không kiêng nể, còn không biết xấu hổ hỏi bọn ta muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì hả?”
"Kim Phi, ngươi phải sửa câu chuyện này lại!"
"Trần Văn Viễn đâu, gọi hắn ra đây!"
...
Mấy thư sinh miệng nói không ngừng, chỉ tay về Kim Phi rồi ngừng lại phun nước bọt.
May mắn là Kim Phi ở khoảng cách xa, nếu không thì chắc đã bị văng nước bọt khắp mặt.
Kim Phi cảm thấy đầu óc bị tiếng tranh cãi dội vào ù ù, giơ loa lên hét to: “Được rồi, từng người từng người nói!”
Nhưng mấy người thư sinh quá kích động, xung quanh cũng cực kỳ ồn ào, hoàn toàn không hề nghe Kim Phi nói.
Hoặc nghe thấy rồi cũng không dừng lại mà, tiếp tục nêu lên ý kiến của mình.
Kim Phi không còn cách nào đành chỉ tay về kệ gỗ ra hiệu, cùng lúc đó mấy nhân viên hộ tống tiến lên trước một bước.
Tiếng bước chân đều đặn, tiếng áo giáp đen cọ vào nhau tức khắc làm cho mấy thư sinh yên lặng trở lại.
"Các người la to như vậy, ai mà nghe rõ các người đang nói cái gì chứ?”
Kim Phi lại lần nữa giờ loa lên, nói: “Các người phái ra một người đại diện!"
Mấy thư sinh ta nhìn ngươi, người nhìn ta cuối cùng đẩy ra một người thư sinh trung niên.
"Kim tiên sinh, tại hạ bất tài, là cử nhân năm Vĩnh An thứ mười chín, được các vị coi trọng, chọn tại hạ ra làm đại diện.”
Thư sinh trung niên chắp tay bái Kim Phi, hành lễ thư sinh: “Tại hạ tên Hà Mệnh Khâm, Kim tiên sinh có thể gọi ta là Lão Hà”.
"Thì ra là Hà tiên sinh!”
Kim Phi cũng đáp lễ.
"Thực sự thì bọn ta đến tìm tiên sinh vì chuyện gì, chắc hẳn tiên sinh cũng biết rồi”.
Hà Mệnh Khâm nói: “Tiên sinh bảo Trần Văn Viễn bịa ra câu chuyện kia quả thật là làm tổn hại đến văn hóa, thực sự không thể tiếp tục truyền đi, nếu không thì sau này tất cả phu nhân đều không coi trọng danh tiết, bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ, thành ra thể thống gì? Phu tử có dạy, chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, vẫn mong tiên sinh cân nhắc, chớ để làm hỏng tập tục ngàn năm!”
"Thì ra Hà tiên sinh hiểu như vậy, chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn".
Kim Phi chắp tay, trên mặt lại cười khẩy khinh thường.
"Ta hiểu như vậy chẳng lẽ không đúng sao?” Hà Mệnh Khâm hỏi.
"Tiểu sinh cho rằng, phụ tử nói chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, không phải chỉ trinh tiết của nữ tử mà là khí tiết của nam nhân”.
Kim Phi nói:”Nói đến cái gọi là trinh tiết, tiểu sinh nghĩ rằng cũng không phải chỉ đến thân thể phụ nữ mà là chỉ tiết hạnh! Cho dù là cô nương thanh lâu mang trong lòng đại nghĩa vì thiên hạ, cũng không coi là thất tiết."
Ngược lại một cô nương nếu như suốt ngày nghĩ đến việc lăng nhăng không chung thủy, dù là trinh nữ cũng là thất tiết!”
"Cái này...” Hà Mệnh Khâm không ngờ rằng Kim Phi sẽ nói như vậy, nhất thời không nghĩ được nên phản bác thế nào.
Mà Kim Phi cũng không để ông ta có cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Các cô ấy là tự nguyện thất tiết sao? Là họ bị cưỡng bức mà!”
"Nói ra thì, họ bị kỵ binh bắt đi là do chúng ta làm nam nhân mà vô dụng, không bảo vệ tốt cho họ!”
"Nhưng dù là vậy, họ vẫn giúp đỡ chúng ta như cũ, đoạt được trại ngựa của quân địch!"
"Lúc đó các người đang làm gì?”
"Các người trốn trong tường thành cao lớn, núp trong chăn run lẩy bẩy, còn cầu nguyện người Thổ Phiền đừng phá vỡ cổng thành, đừng làm nhục thê thiếp con gái của các người có đúng không?”