Hàng trăm thợ đá được chiêu mộ từ khắp Tây Xuyên đang ngày đêm khắc bia đá.

Trại ngựa bị công phá, Đan Châu không có sức đi thu xác người dân Đại Khang, sau khi Kim Phi công hạ đại doanh, lệnh cho quân mã cẩn thận thu thập xác người lại, sau đó xác nhận thân phận.

Lúc này, bên trên tượng đá được khắc họ tên bọn họ lên đó.

Hàng trăm thợ đá làm việc cùng lúc, tốc độ rất nhanh.

Vài ngày sau, mấy chục tấm bia đá được dựng lên xung quanh tượng đài.

Hôn lễ của Hàn Phong và Thạch Lăng Vân cũng tổ chức theo đúng kỳ hạn.

Vô số dân chúng nhận được tin, chạy ra khỏi thành hóng hớt.

Nhất thời, toàn bộ dốc Đại Mãng đông đúc người qua lại.

Tất cả mọi người đều háo hức chờ xem nữ anh hùng trong truyền thuyết trông như thế nào.

Có đẹp và hiên ngang giống trong truyện không?

Nhưng thứ mọi người chờ được không phải là đội rước dâu mà là đội đưa tang đi ra từ sườn đồi gần đó.

“Nhà ai không hiểu chuyện như vậy? Ở đây đang tổ chức hôn lễ, bọn họ lại tới đây chôn cất người, muốn mang lại xui xẻo cho người khác sao?”

“Đúng vậy, quá to gan rồi!”

“Người lập gia đình hôm nay chính là nhân vật lớn của tiêu cục Trấn Viễn, các ngươi cứ chờ đi, người nhà này sắp xong đời rồi!”

“Xong đời cũng đáng, thật không biết sống chết!”

“Không đúng, đội đưa tang này sao lại mặc quần áo của tiêu cục Trấn Viễn?”

“Hình như vậy.”

“Này, các ngươi nhìn kìa, còn có một người phụ nữ khiêng quan tài!”

“Đâu đâu?”

“Người ở bên trái quan tài đằng trước có phải là phụ nữ không?”

“Đúng vậy, đây là người nhà ai, sao lại không có quy củ như vậy, sao có thể để phụ nữ khiêng quan tài chứ?”

“Các ngươi đừng nói bừa nữa, đó là Cửu công chúa đương triều đấy!”

“Ta thấy ngươi mới đừng nên nói bừa, đường đường là Cửu công chúa sao có thể khiêng quan tài cho người khác chứ?”

“Ngươi không tin thì thôi, nhà ta ở cổng thành, Cửu công chúa hai lần ra vào thành đều không ngồi xe ngựa, mà là cưỡi ngựa, ta thấy rất rõ!”

“Nhà ta đưa thức ăn cho Khánh phủ, có lần đi vào Khánh phủ đã nhìn thấy Cửu công chúa, chính là cô ấy! Còn có phía sau Cửu công chúa, một người chính là châu mục đại nhân, một người là Mạnh tướng quân quân Uy Thắng, ta đều từng thấy ở Khánh phủ!”

“Một quan tài bốn người khiêng, trong đó ba người có một công chúa, một châu mục và một tướng quân, vậy một người khác là ai?”

“Còn cần phải hỏi sao? Nhất định là Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn rồi!”

“Trời ơi, người trong quan tài này là ai mà bốn người công chúa, châu mục, Kim tiên sinh và Mạnh tướng quân cùng nhau khiêng?”

“Ta cũng không biết, nhất định là một nhân vật lớn!”

“Nhưng ta chưa từng nghe nói có nhân vật lớn nào chết ở trong trận chiến này.”

Đi đằng trước đội đưa tang, chính là bốn người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải.

Bốn người bọn họ khiêng một quan tài màu đen.

Bởi vì lần này chết quá nhiều người, quan tài cũng cần quá nhiều, gỗ xung quanh không đủ dùng.

Nên mỗi quan tài đều nhỏ và mỏng hơn bình thường.

Bên trong cũng không phải thi thể, mà là mấy vò tro cốt mà thôi.

Đây cũng là không có cách nào khác, bởi vì quả thực không đủ quan tài.

Trong một quan tài đều có mấy hũ tro.

Advertisement
';
Advertisement