Điều này khiến cho Kim Phi vừa kinh ngạc vừa cảm động.

Dân chúng nói là tiền mừng cho tân lang tân nương, thật ra người tinh ý đều có thể nhìn ra dân chúng sợ Kim Phi chịu thiệt, không muốn lợi dụng y.

Tiền chắc chắn không thể cứ chất trong lồng như vậy, Trương Lương sắp xếp nhân viên hộ tống đi thu tiền lại, chất đống ở khoảng đất trống bên đường.

Cứ như vậy một lát, nhân viên hộ tống thu tiền đồng và bạc vụn lại chất thành một đống bằng nắp nồi cao qua nửa bắp chân.

Thời gian trôi qua, số tiền đồng và bạc thu được vẫn không ngừng tăng lên.

Từ cao đến nửa bắp chân biến thành cao đến đầu gối, sau đó lại cao đến đùi.

Độ cao tăng dần, độ rộng của đáy cũng ngày càng lớn.

Từ rộng bằng nắp nồi biến thành rộng bằng mặt bàn rồi rộng bằng một trượng.

“Đây là núi tiền danh xứng với thực sao?”

Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đứng ở đỉnh dốc Đại Mãng nhìn núi tiền càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Thật ra tiền đồng cộng lại cũng không được bao nhiêu, đương nhiên công chúa và châu mục cũng không quan tâm.

Đừng nói là tiền đồng chất thành núi, cho dù là bạc chất thành núi như vậy, họ cũng có thể làm được.

Điều mà họ ngưỡng mộ chính là hành động chủ động đưa tiền của dân chúng.

Đây không chỉ là một núi tiền, mà còn là danh vọng kết thành.

Một ngọn núi cao có thể khiến châu mục như Khánh Hâm Nghiêu khao khát.

“Tiên sinh luôn có khả năng biến cái mục nát thành cái thần kỳ.”

Cửu công chúa cảm thán nói: “Ở Kim Xuyên cũng vậy, đến Tây Xuyên cũng vậy.”

“Đúng vậy, nếu không phải là Kim tiên sinh thì những người dân mang dấu ấn trên mặt đó cả đời cũng đừng mong ưỡn thẳng lưng, nhưng nhờ Kim tiên sinh lo liệu, bọn họ không chỉ có thể thẳng lưng làm người, còn khiến những người khác ngưỡng mộ”.

Khánh Hâm Nghiêu nói theo: “Đây đúng là biến cái mục nát thành cái thần kỳ.”

“Hâm Nghiêu ca ca, huynh không ghen tị với tiên sinh chứ?”

Cửu công chúa quay đầu nhìn Khánh Hâm Nghiêu.

Bất kể là vô tình hay cố ý, không thể phủ nhận rằng cách làm gần đây của Kim Phi rất được lòng dân.

Nhưng dù sao Tây Xuyên cũng là địa bàn của Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi làm như vậy đúng là hơi mạo phạm.

Thật ra Kim Phi cũng hiểu điều này, nhưng bây giờ y đã nghĩ thông rồi.

Đến hoàng đế nghĩ thế nào y cũng lười quan tâm, càng không quan tâm rằng Khánh Hâm Nghiêu có kiêng kị hay không.

Chỉ muốn dốc hết tâm sức giúp dân chúng làm chút chuyện.

“Vũ Dương cũng quá xem thường Khánh Hâm Nghiêu thần rồi.”

Khánh Hâm Nghiêu vừa cười vừa lắc đầu: “Nếu là người khác làm thế này, thần có lẽ sẽ kiêng kị, nhưng Kim tiên sinh rõ ràng không quan tâm công danh, thần có thể nhìn ra y thật lòng đồng cảm với dân chúng nên mới làm như vậy.”

“Hâm Nghiêu ca ca có thể nghĩ sáng suốt như vậy thì ta yên tâm rồi!”

Cửu công chúa nghe vậy, vẻ lo âu trong ánh mắt cuối cùng cũng biến mất.

Hôm nay coi như cô ấy cũng miễn cưỡng hiểu rõ tính cách của Kim Phi.

Bình thường Kim Phi làm việc có vẻ tùy tiện, giống như không quan tâm điều gì, nếu y phạm lỗi thì mắng trước mặt y cũng không sao.

Đối xử với quân địch cũng vô cùng tàn nhẫn, trên chiến trường giết người không nương tay.

Nhưng một người chém giết quyết đoán như vậy lại không nhìn nổi dân chúng chịu khổ.

Advertisement
';
Advertisement