Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thay vì sau này trở mặt, thì tốt hơn hết là cứ giữ mối quan hệ như hiện tại.

Làng Tây Hà xa xôi hun hút, không ai có thể xen vào được, thoải mái biết bao nhiêu.

Hà cớ gì phải chạy tới Tây Xuyên để lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm cơ chứ?

Kim Phi hiểu rõ đạo lý, Cửu công chúa - người giỏi giang ở trong triều ắt cũng hiểu rõ.

Thật ra cô ấy cũng thấy được mối quan hệ giữa nhà họ Khánh, Kim Phi và cô ấy cứ như hiện tại là tốt nhất, cô ấy còn phát hiện dạo gần đây Kim Phi lại mở xưởng nung gạch, còn cả xây nhà xưởng nữa nên hơi lo lắng rằng Kim Phi sẽ cắm rễ ở Tây Xuyên.

Vừa rồi cô ấy chỉ hỏi dò, nếu Kim Phi thật sự có ý định đó, Cửu công chúa sẽ tìm cơ hội để nhắc nhở y.

Giờ Cửu công chúa đã có được câu trả lời phủ định của y thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức đổi chủ đề: “Tiên sinh thật sự muốn làm tiền trang sao?”

“Muốn xem thử trước, nếu không được thì tính sau.”

Dù sao Kim Phi cũng không quá quen thuộc với Đại Khang, không dám nói quá chắc chắn.

“Sau khi nghe tiên sinh nói thế, mấy ngày nay ta cũng có suy nghĩ về nó, ta cảm thấy nếu tiên sinh thật sự mở tiền trang mà hoàn toàn không thu phí thì hoàn toàn không thích hợp.”

Cửu công chúa cắn đũa nói.

Đây là việc hoàn toàn không thể thấy khi ở trong cung.

Nhưng hiện tại cô ấy đã quen với việc vừa ăn vừa nói chuyện với Kim Phi.

Hơn nữa, cách nói chuyện ngày càng thoải mái hơn.

Danh xưng cũng chuyển từ ‘Bổn cung’ lúc ban đầu thành ‘ta’.

Những việc này đã nói rõ rằng, mối quan hệ giữa cô ấy và Kim Phi ngày càng thân thiết hơn.

“Tại sao không thích hợp?”

Kim Phi đặt đũa xuống hỏi.

Y không rành về ngành tài chính, lắng nghe thêm ý kiến của người khác cũng tốt.

“Tiên sinh, ngài quá tốt bụng, chẳng hề cân nhắc tới chuyện lòng người hiểm ác.”

Cửu công chúa nói: "Nếu ngài muốn miễn giảm toàn bộ phí gửi và rút tiền thì sẽ khiến tiền trang gặp phải biến động lớn. Đến lúc đó các tiền trang khác phái người đến quấy rối, gửi tiền rút tiền liên tục cả ngày lẫn đêm thì ngài tính đối phó ra sao?”

“Cái này…”

Bị hỏi như vậy, Kim Phi ngừng lại suy ngẫm.

Đó là quả là vấn đề lớn.

Y vẫn bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ theo quán tính.

Rất nhiều suy nghĩ của y đều dựa trên nhận thức về xã hội ở kiếp trước. Y đã quá quen với việc sống trong thời đại công nghệ thông tin phổ biến khắp toàn cầu, phí gửi tiền, rút tiền vô cùng thấp, khi tài khoản còn tiền gửi thì tất cả các ngân hàng đều không thu tiền phí duy trì hoạt động.

Nhưng ở Đại Khang nào có máy tính, có internet đâu, tiền trang muốn duy trì hoạt động được thì đều cần thuê người làm việc.

Phí thuê nhân công lại cao hơn so với kiếp trước không biết bao nhiêu lần.

Thương trường cũng là chiến trường, rất nhiều thương nhân sẵn lòng sử dụng mọi thủ đoạn chỉ để đánh bại đối thủ mà thôi.

Tình huống Cửu công chúa vừa nhắc có xác suất xảy ra vô cùng lớn.

Ngươi muốn miễn phí gửi và rút tiền ư? Vậy thì bọn ta phái người tới quấy rối là được rồi.

Tìm đại mười mấy người tới xếp hàng luân phiên là quá đủ để khiến bộ máy vận hành của tiền trang của Kim Phi tê liệt.

“Điện hạ nói có lí. Đây quả là một tai hoạ ngầm lớn, là ta đã không cân nhắc chu toàn.”

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy điện hạ nghĩ ta thu phí bao nhiêu là hợp lí?

“Tiên sinh nên thu mức phí sao cho tiền trang không phải chịu lỗ, vậy mới không để lại sơ hở cho người khác lợi dụng.”

Advertisement
';
Advertisement