“Nương nương mau đứng dậy đi, đại lễ của bà ta không thể nhận được!”
Kim Phi vội chạy đến bên cạnh, đỡ Chu Trần Thị đứng dậy: “Chẳng qua ta chỉ làm một việc nhỏ mà thôi.’’
“Một việc nhỏ của tiên sinh, đối với nhà họ Chu của ta chính là ơn cứu mạng!”
Chu Trần Thị bảo: "A Đường, A Tước, các con nhất định phải ghi nhớ, cả đời này cũng không thể quên đại ân của Kim tiên sinh."
"Dạ!" Hai bé trai còn sót lại của nhà họ Chu vội vàng gật đầu.
“Linh Lung, con cũng thế, không được quên đại ân của tiên sinh, biết chưa?”
Chu Trần Thị nói với hai đứa trẻ xong, quay đầu nhìn về phía Chu Linh Lung.
"Biết rồi ạ!" Chu Linh Lung vô cùng cảm kích mà nhìn Kim Phi: "Không có tiên sinh, Linh Lung cũng sẽ không có ngày hôm nay, đời này cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng tuyệt đối không phản bội tiên sinh, nếu không ắt bị thiên lôi đánh!"
"Quá lời, quá lời rồi!"
Kim Phi đưa tay ra hiệu mời vào: “Bên ngoài lạnh lắm, mọi người mau vào đây đi.”
Trong lòng cũng nhẹ nhõm yên tâm một chút.
Mặc dù y vì Chu Linh Lung mới giúp tìm người thân của nhà họ Chu, nhưng chẳng ai muốn người được mình cứu lại là một đám vô ơn cả.
Một nhóm người lần lượt đi vào thương hội Kim Xuyên, Kim Phi vốn cho rằng Chu Trần Thị chỉ đến để cảm tạ mình thôi, ai ngờ mới ngồi xuống không lâu, Chu Trần Thị lại không tán gẫu về nhà cửa hay gì, mà trực tiếp hỏi: “ Tiên sinh, ngài có định mở quán rượu không?’’
“Quán rượu?”
Kim Phi sửng sốt một chút, rồi lắc đầu: “Chưa từng nghĩ đến, sao thế, nương nương có đề nghị gì sao?”
"Lão thân quả thực không biết làm sao để báo đáp ân lớn của tiên sinh, nhưng cả đời lão thân đã đi theo cha của Linh Lung mở quán rượu, nếu như tiên sinh đồng ý mở quán rượu, lão thân sẵn lòng giúp sức cho tiên sinh, cũng coi như báo đáp một chút ân tình của tiên sinh." Chu Trần Thị đáp.
"Đúng vậy, tiên sinh!"
Chu Linh Lung nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Quán rượu nhà ta, lúc trước là do mẹ ta quản lý, bà ấy rất lợi hại."
“Hóa ra nương nương cũng là một nữ hào kiệt.”
Kim Phi mỉm cười mà nhìn Chu Trần Thị, đầu óc lại nảy số rất nhanh.
Kiểu kinh doanh quán rượu này, cũng không khác quán rượu ở đời trước bao nhiêu.
Đó là một hạng mục đòi hỏi một khoản đầu tư lớn với thời gian hoàn vốn dài, lúc trước Kim Phi cũng chưa gặp được nhân tài phù hợp nên chưa từng cân nhắc đến.
Nhưng bây giờ Chu Trần Thị đã tự đề cử mình, Kim Phi cũng muốn cân nhắc một chút.
Quán rượu có thể kiếm tiền được hay không thì chưa cần nói đến, quan trọng nhất là quán rượu là nguồn tình báo quan trọng, cũng là nơi vô cùng tốt để truyền tin.
“Nương nương, bà là tiền bối, nếu như ta muốn mở một quán rượu có thể vừa dừng chân, vừa ăn uống, giải trí một thể, bà cảm thấy có thể làm được không?” Kim Phi hỏi.
"Giải trí? Đó là cái gì?" Chu Trần thị ngờ vực hỏi.
Đây là lần đầu tiên bà ấy nghe thấy danh từ này.
"Giải trí, nói thế nào đây..."
Kim Phi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ý ta là, ta muốn xây một võ đài trong quán rượu, khách không chỉ có thể ăn cơm, ở trọ, mà còn có thể ở trong quán rượu nghe kể chuyện, xem kịch, bà thấy thế nào?"
"Ý của tiên sinh là mở thêm một quán trà trong quán rượu?"
Lần này Chu Trần Thị đã hiểu.
"Đúng thế!" Kim Phi gật đầu.
"Theo lý thuyết thì có thể, chỉ là nếu xây một cái như thế, e là sẽ tốn hơn rất nhiều so với quán rượu."