“Tiên sinh, có tin tốt!”
Nhân viên hộ tống vừa lên đã hô: “Có tin của Tiểu Bắc phu nhân rồi.”
Tuy vẻ mặt Kim Phi bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cho Đường Tiểu Bắc.
Y kéo cánh tay nhân viên hộ tống, vội vàng hỏi: “Tiểu Bắc có sao không?”
“Tiểu Bắc phu nhân và A Lan cô nương đều không sao, được người ta cứu rồi, bây giờ đang về phía bên này, một giờ nữa là tới.”
Nhân viên hộ tống kích động nói: “Ta nhận được tin thì đi báo tin ngay.”
“Tốt quá rồi!”
Kim Phi vô thức siết chặt nắm đấm.
Quả thực đây là tin tốt nhất trong mấy ngày nay.
“Đại Lưu, cập bến.”
Kim Phi ra lệnh cho đội thuyền cập bến, rồi bảo nhân viên hộ tống phụ trách việc truyền tin đi trước dẫn đường, còn mình thì dẫn người theo phía sau đi đón Đường Tiểu Bắc.
Lúc này, trời đã vào đông, dù là vùng Giang Nam đi chăng nữa thì thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh.
Kim Phi bọc mình trong chiếc áo khoác, cưỡi ngựa chạy trong gió rét một tiếng đồng hồ mới thấy một đội người ngựa xuất hiện.
Hơn ba mươi nhân viên hộ tống vây quanh bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa.
Đường Tiểu Bắc đang ngồi trong xe ngựa nói chuyện với người khác, chợt thấy xe ngựa dừng lại thì nghi ngờ vén rèm lên xem.
Sau đó cô ấy thấy Kim Phi bên kia rèm đang bước lại gần.
“Tướng công…”
Đường Tiểu Bắc vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng ngay khi thấy Kim Phi thì cô ấy lập tức bĩu môi, mở cửa xe ra, nhào thẳng vào trong lồng ngực của y, ôm lấy y mà khóc nức nở.
“Tướng công, sao giờ chàng mới tới? Ta còn tưởng sẽ chẳng được gặp lại chàng nữa…”
Đường Tiểu Bắc khóc mới thương tâm làm sao.
Nước mắt của cô ấy thấm ướt cả vai áo Kim Phi.
Mặt Kim Phi tối sầm lại.
Ban nãy lúc cô ấy kéo rèm lên y đã thấy rồi.
Rõ ràng cô ấy cười vui vẻ là thế, tay còn múa may, vung vẩy loạn xạ, dáng vẻ đặc biệt hào hứng.
Sao đột nhiên vừa trông thấy y đã biến thành đoá hoa mềm yếu thế này?
Chẳng qua, Kim Phi cũng hiểu mình không thể vạch trần Đường Tiểu Bắc ngay lúc này được.
Y chọn phối hợp, nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Tiểu Bắc và nhỏ giọng an ủi cô ấy.
Thật ra đây cũng chính là điểm thông minh của Đường Tiểu Bắc.
Cô ấy biết rõ lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên mạnh mẽ, khi nào có thể giả ngây giả dại, khi nào cần chững chạc, nghiêm trang.
Kim Phi đi đường xa ngàn dặm tới cứu cô ấy, đương nhiên cô ấy nên tỏ ra yếu đuối một chút.
Nếu cô ấy còn tỏ ra mạnh mẽ hơn cả Kim Phi, vậy chẳng khác nào nói y đã mất công vô ích khi tới đây sao?
Bản thân Kim Phi cũng biết dù y có tới hay không thì Nguyên Thái Vi cũng sẽ dùng toàn bộ lực lượng đi cứu Đường Tiểu Bắc.
Nhưng lần này cô ấy bị tập kích rõ ràng là do có người sắp đặt.
Đây cũng là một lời khiêu khích đối với tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên.
Kim Phi nhất định phải biết được đối phương là ai, có mục đích gì.
Đồng thời, y cũng phải trả thù cho nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã gặp nạn trong lần hành động này!