Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chỉ là anh ta lần đầu tiên nghe tới danh từ này, nhất thời không thể hiểu được.

"Kim tiên sinh, ta chưa hiểu, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút không?"

"Nghe có vẻ rắc rối, thật ra lại rất đơn giản, chiến đội áo giáp đen của ta chính là một đội đặc chủng!"

Kim Phi nói:" Lúc ở Tây Xuyên, ta phái ba trăm binh lính của chiến đội áo giáp đen dẫn theo hai trăm nữ binh đi chiếm cửa thành Bắc của Tây Xuyên, Đan Châu phái ra năm ngàn người đến ngăn cản, kết quả là chúng không những ngăn không được, quân ta còn phá tan trận địa của địch mở đường máu thoát ra!"

"Cái gì, năm ngàn người không ngăn được năm trăm người? Trong đó còn có hai trăm nữ binh?"

Trịnh Trì Viễn nhảy cẫng lên: "Việc này sao có thể chứ?"

"Người bán muối đi từ Tây Xuyên đến Trường Giang không ít đúng không? Trịnh tướng quân nếu không tin, tìm đại một người hỏi thăm một chút là biết ta có lừa ngài không."

Kim Phi tự hào nói: "Đây chính là đội đặc chủng!"

Trịnh Trì Viễn cũng biết, việc Kim Phi nói ra những lời nói dối có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào là vô nghĩa, nhưng vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Năm ngàn người vây đánh năm trăm người, lại bị năm trăm người giết, mở đường máu thoát ra.

Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thể được.

Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn, đột nhiên nảy sinh ý đồ, nói: "Trịnh tướng quân, nếu ngài không tin thì chúng ta đánh cược nhé?"

“Cược?” Trịnh Trì Viễn hỏi: “Cược như thế nào?”

“Ta để lại một số chiến đội áo giáp đen ở lại bến thuyền trông giữ thuyền chở hàng, ta có thể điều động ba mươi người trong số đó phối hợp với hai mươi binh lính nữ, ngài có thể phái năm trăm binh sĩ đi ngăn bọn họ, nếu bên ngài có thể ngăn được ta có thể đồng ý cho ngài một trăm cung nỏ hạng nặng, một trăm xe bắn đá!”

Kim Phi nói: “Nếu không ngăn được, ta sẽ cho ngài năm mươi, thế nào?”

“Thắng mới có một trăm hả?”

Trịnh Trì Viễn không hài lòng với vụ cá cược này.

“Trịnh tướng quân, nói thật với ngài, chế tạo cung nỏ hạng nặng rất phiền phức, Khánh đại nhân phòng thủ thành Tây Xuyên ta cũng chỉ bán cho anh ta mấy chục cung nỏ hạng nặng mà thôi.”

Kim Phi nói: “Lúc vào ta đã nhìn thấy, thuyền chiến dưới trướng ngài có thể chở cung nỏ hạng nặng với xe bắn đá tuyệt đối không tới trăm chiếc, một trăm chiếc sợ rằng ngài cũng không dùng hết, nhiều hơn thì ngài giữ lại cũng lãng phí.”

Đây là việc mà Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã thảo luận từ trước.

Nếu có người hỏi Khánh Hâm Nghiêu mua bao nhiêu cung nỏ hạng nặng, Kim Phi sẽ nói mấy chục.

Y căn bản không sợ Trịnh Trì Viễn phái người hỏi thăm.

“Vậy… Được rồi.”’

Trịnh Trì Viễn gật đầu đồng ý.

Trừ việc bị Kim Phi dẫn dắt chủ đề, anh ta cũng không tin rằng năm trăm người của mình không thể ngăn chặn được năm mươi người của đối phương.

“Trịnh tướng quân cảm thấy khi nào thích hợp so tài?”

Kim Phi thấy Trịnh Trì Viễn đã cắn câu, cười hỏi.

“Kim tướng quân là khách ở xa tới, ta nghe Kim tướng quân sắp xếp.” Trịnh Trì Viễn đáp.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, không thì hôm nay đi?” Kim Phi cười nói.

Đại Lưu nghe vậy, thiếu chút nữa bật cười.

Anh ta biết Kim Phi lại muốn lừa người.

Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi phá hỏng kế hoạch của Kim Phi, Đại Lưu lén nhéo đùi mình, cố gắng nén cười.

“Hôm nay có phải hơi vội không?”

Trịnh Trì Viễn ngẩng đầu nhìn bên ngoài, hơi do dự.

Lúc này đã là giữa trưa, đợi bố trí nhân lực, dọn dẹp địa điểm, có lẽ trời đã tối.


“Trịnh tướng quân, anh em nhân viên hộ tống của chúng ta đang bị cướp biển treo trên đảo, bị bỏ đói, chờ lâu thêm một ngày, lòng ta càng đau hơn một ngày!”
Advertisement
';
Advertisement