Một bóng đen rơi xuống bên cạnh chân giáo úy, khiến anh ta giật mình.
Cúi đầu nhìn, phát hiện thì ra là một ống trúc.
Cuối ống trúc có một sợi dây diêm đang kêu xèo xèo, đã đốt tới cuối.
“Cái gì vậy?”
Giáo úy đang chuẩn bị cúi người xuống nhặt, đột nhiên cảm thấy trước mắt trắng xóa.
Sau đó không nhìn thấy gì hết….
“Tất cả mọi người, thoải mái tấn công!”
Trung đội trưởng dẫn đội nhân viên hộ tống hét lớn một tiếng, nhóm nhân viên hộ tống lập tức giải tán đội hình, tay mỗi người đều cầm đao gỗ, xông vào đội ngũ thủy quân đang bị mù tạm thời.
Thanh đao gỗ bôi sơn đỏ chém ngang cổ từng binh lính thủy quân, sau đó chạy về phía mục tiêu tiếp theo.
Cho dù là nhân viên hộ tống nam hay nữ, động tác đều nhanh nhẹn, không hề lề mề.
Lúc này binh lính thủy quân hoàn toàn bị bao trùm trong nỗi sợ hãi bị mù, hoàn toàn không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho nhân viên hộ tống làm gì thì làm.
Lúc đầu sau khi bị năm nghìn quân của Đan Châu phục kích, Trương Lương phát hiện phương pháp này rất hiệu quả, sau khi trở về yêu cầu nhân viên hộ tống luyện tập nhiều lần.
Hôm nay những nhân viên hộ tống đã sớm luyện quen, mỗi người đều biết mục tiêu của mình là ai, nên làm gì.
Chỉ trong mấy phút, toàn bộ năm trăm binh lính thủy quân đều bị cắt cổ, không ai tránh khỏi.
Trịnh Trì Viễn đứng ở xa chứng kiến toàn bộ, phát hiện toàn bộ binh lính của mình bị mù, lập tức quay đầu lườm Kim Phi: “Ngài đã làm gì bọn họ?”
Trong tay anh ta chỉ có tổng cộng năm nghìn binh lính, nếu bị mù năm trăm, anh ta không chịu nổi.
“Trịnh tướng quân đừng lo lắng, bọn họ chỉ là đột nhiên thấy ánh sáng chói mắt, bị mù tạm thời như khi chúng ta nhìn thấy mặt trời lúc giữa trưa vậy.”
Kim Phi cười giải thích: “Một lúc nữa sẽ ổn.”
Nghe thấy Kim Phi nói vậy, Trịnh Trì Viễn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó phản đối: “Kim tướng quân, ngài làm vậy là gian lận!”
“Trịnh tướng quân, sao có thể nói chúng ta gian lận trong khi chúng ta mặt đối mặt chiến đấu chứ?”
“Ngài có loại…. Vũ khí phát sáng này, tại sao không nói trước?”
“Trịnh tướng quân, chiến tranh không phải trò đùa, mà là cuộc chiến sinh tử, ngài có vũ khí bí mật thì ngài có nói trước cho kẻ địch không?”
“Ta…” Trịnh Trì Viễn cứng họng không nói được gì.
Đợi đến khi toàn bộ thủy quân khôi phục lại thị lực, trận đấu cũng đã kết thúc.
Năm trăm người, trên cổ mỗi người đều lưu lại một dấu màu đỏ.
"Các ngươi chơi xấu!"
"Có bản lĩnh thì thử lại một lần nữa!"
"Nếu như đánh thật, các ngươi chắc chắn đã thua rồi!"
Toàn bộ thủy quân đều tức giận mà trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống.
Năm trăm người bị năm mươi người tiêu diệt hết, bọn họ cảm thấy giống như bị người ta giáng một bạt tai vào mặt.
"Nếu như đánh thật, các ngươi sẽ chết nhanh hơn!"
Đại Tráng không chịu nổi bọn họ nên đã dùng tay trái lấy ra một quả lựu đạn, châm ngòi rồi ném sang một bên.
Đùng!
Ngọn lửa bốc lên tận trời!
Tiếng nổ kịch liệt đinh tai nhức óc!
Sau đó sóng xung kích do vụ nổ gây ra đã thổi bay quần áo của thủy quân.
"Nếu như đánh thật, ông đây sẽ dùng cái này!"