Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sau khi xuống tàu ở bờ bắc, nhóm người Kim Phi cưỡi ngựa phi điên cuồng dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường, cuối cùng trước khi trời tối, họ đã đến được trấn Ngư Khê.

Trước khi vào trấn, đã nhìn thấy một tòa nhà khổng lồ ở phía xa.

Mặc dù đã sụp đổ đổ nát, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy được vẻ hùng vĩ trước đây.

"Kim tiên sinh, đó chính là bến tàu của nhà họ Hồng, đáng tiếc là bị đốt rụi rồi."

Người dẫn đường chỉ vào tòa nhà đổ nát và nói: "Khi nhà họ Hồng hưng thịnh, nơi này chính là nơi sầm uất nhất trong vòng mấy chục kilomet quanh đây, bây giờ nhà họ Hồng sa sút, trấn Ngư Khê cũng trở nên tiêu điều theo."

"Nhà họ Hồng đóng tàu nhất định sẽ cần rất nhiều công nhân, những công nhân này kiếm được tiền từ nhà họ Hồng, thì sẽ đi mua những thứ đồ khác, trong trấn sẽ càng ngày càng thịnh vượng."

Kim Phi gật đầu nói: "Bây giờ nhà họ Hồng sụp đổ rồi, không còn sản nghiệp trụ cột, tự nhiên sẽ tiêu điều."

"Tiên sinh nói rất có lý."

Người hướng dẫn tuy nghe hiểu nửa vời nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Vậy tại sao Hồng Đại Bình lại không xây dựng lại bến tàu nữa?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

"Xây dựng một xưởng đóng tàu cần rất nhiều tiền bạc, nhà họ Hồng bị cướp biển cướp sạch tiền của, của cải đều bị cướp sạch rồi, đâu có thể xây dựng lại được nữa?"

Người dẫn đường thở dài nói: "Nghe nói trước khi nhà họ Hồng bị cướp, còn có mấy chiếc tàu lớn vẫn chưa được giao, năm ngoái có người làm ầm mọi chuyện lên, cũng không biết bây giờ như thế nào nữa?"

"Xem ra cuộc sống nhà họ Hồng không được tốt lắm."

Kim Phi hơi cau mày.

Tình hình của nhà họ Hồng phức tạp hơn so với y tưởng tưởng.

Nhưng đã đến đây rồi, dù có thể thành công hay không thì cũng phải đi gặp mặt Hồng Đào Bình đã.

Người dẫn đường rất quen thuộc với thị trấn Ngư Khê, không cần hỏi thăm mà đưa nhóm người Kim Phi đến thẳng nhà họ Hồng luôn.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, nhà họ Hồng dù sao cũng đã từng là một gia tộc giàu có, tuy đã suy tàn nhưng trong ngôi nhà cũ to lớn vẫn có thể nhìn ra được sự huy hoàng trước đây của nhà họ Hồng.

Nhưng khi người dẫn đường dẫn nhóm người Kim Phi đến được cổng lớn, mới phát hiện ra tấm biển trên cửa viết "Triệu Phủ".

Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đều nghi ngờ nhìn về phía người dẫn đường

Bản thân người đường cũng bối rối: "Đây là nhà họ Hồng mà, tại sao lại treo tấm biển nhà họ Triệu chứ? Kim tiên sinh, ngài chờ một chút, ta đi hỏi xem."

Người gác cổng thấy Kim Phi đưa theo nhiều người đến thì sợ hãi, nhìn thấy người dẫn đường đi tới vội vàng tiến lên hành lễ hỏi: "Vị quân gia này, ngài có gì dặn dò ạ?"

Người dẫn đường là một tiểu đội trưởng thủy quân, khách khí với Kim Phi là vì hắn ta đã tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của đội nhân viên hộ tống.

Hàng trăm người hộ tống, đã ép số lượng kẻ thù gấp đôi xuống vách đá, cảnh tượng đó thực sự quá chấn động.

Cả đời này người dẫn đường cũng sẽ không thể quên được.

Hơn nữa, Kim Phi và thủy quân hiện đang rất thân thiết.

Những chiếc cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá mà Kim Phi đã hứa với Trịnh Trì Viễn trước trận chiến, bây giờ đã được dỡ bỏ khỏi thuyền chở hàng thương hội và lắp lên tàu chiến thủy quân.

Phần còn lại sẽ được giao trong thời gian tới.

Trịnh Trì Viễn cũng đặt rất nhiều bom chớp sáng và lựu đạn.

Cung nỏ hạng nặng do Kim Phi chế tạo tiên tiến hơn nhiều so với cung nỏ truyền thống do thủy quân trang bị trước đây, sau khi thủy quân trang bị, hiệu quả chiến đấu tổng thể đã được cải thiện rất nhiều.

Điều này khiến cho Trịnh Trì Viễn coi trọng Kim Phi hơn, cũng trở nên khách khí hơn.

Trịnh Trì Viễn đã như vậy, tiểu đội trưởng dưới trướng anh ta sao có thể dám ra vẻ trước mặt Kim Phi được?

Dọc đường đi hắn ta đều vâng vâng dạ dạ, cẩn thận trả lời các câu hỏi của Kim Phi.

Nhưng trước mặt dân chúng bình thường, người dẫn đường lập tức đứng thẳng lưng, chỉ vào tấm biển Triệu Phủ hỏi: "Nhà cũ của nhà họ Hồng tại sao lại biến thành Triệu Phủ rồi?"

Advertisement
';
Advertisement