Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nghe xong Hồng Đào Bình càng thấy khó hiểu.

Tin tức ở Đại Khang lạc hậu, Hồng Đào Bình chỉ là một gã đóng thuyền, quả thật là chưa nghe nói đến chiến sự ở Tây Bắc.

“Hồng thiếu gia, châu Thuỷ Ngọc chắc hẳn ngài phải nghe đến rồi chứ?” Người dẫn đường lại hỏi.

Hồng Đào Bình cuối cùng cũng gật đầu.

Các xưởng sản xuất muối đa số đều tập trung ở biển, các thương nhân buôn muối muốn đến biển phải đi qua Giang Nam.

Hồng Đào Bình đã nghe đến châu Thuỷ Ngọc từ mấy tên chủ nợ.

“Châu Thuỷ Ngọc là của thương hội Kim Xuyên, mà thương hội Kim Xuyên lại là của Kim tiên sinh.” Người dẫn đường nói.

“Thương hội Kim Xuyên là của ngài sao?”

Hồng Đào Bình nhìn về phía Kim Phi với đầy vẻ khiếp sợ.

Thời gian trước Cửu công chúa phát ra tin tức cho các thương nhân buôn muối là có thể nhập hàng ở xưởng sản xuất muối làng Tây Hà, làm nổi lên một cơn sóng lớn giữa các thương nhân buôn muối trung gian.

Xưởng sản xuất muối làng Tây Hà trở thành đề tài nóng bỏng trong hội thương nhân buôn muối.

Bàn luận về xưởng sản xuất muối làng Tây Hà thì không thể không nhắc đến thương hội Kim Xuyên đứng phía sau.

Nhưng dù có bị đánh chết thì Hồng Đào Bình cũng không ngờ, người khiến cho hội thương nhân buôn muối vô cùng cảnh giác lại là người trẻ tuổi đang đứng trước mặt này.

Thật sự Kim Phi quá trẻ, nhìn còn trẻ hơn so với anh ta.

Nếu không phải là người dẫn đường giới thiệu trước, Hồng Đào Bình sẽ cho rằng đây là một kẻ lừa đảo.

“Hồng thiếu gia, ta gạt ngài làm gì, thương hội Kim Xuyên chính là của Kim tiên sinh!”

Người dẫn đường chỉ vào Đường Tiểu Bắc nói: “Vị này là Tiểu Bắc phu nhân, là đại chưởng quỹ của thương hội Kim Xuyên.”

“Xin chào Hồng công tử!”

Đường Tiểu Bắc thi lễ.

“Xin chào phu nhân, xin chào Kim tiên sinh!”

Hồng Đào Bình dù gì cũng được giáo dục trong một gia tộc lớn, anh ta kìm nén lại sự khiếp sợ trong lòng, khom người đáp lễ với Đường Tiểu Bắc.

Cũng thuận tiện thi lễ với Kim Phi.

Bây giờ anh ta đã tin lời của người dẫn đường rồi.

Bởi vì đã được nghe hội thương nhân buôn muối nói, đại chưởng quỹ của thương hội Kim Xuyên là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Đường Tiểu Bắc trông rất phù hợp.

Quan trọng là, nhà họ Hồng bây giờ đã xuống dốc, nợ nần chất đống, ngay cả chỗ đặt chân cũng chẳng còn, những gia tộc qua lại ngày xưa tránh còn không kịp, giờ chẳng có gì đáng giá để người ta phải phí sức đi lừa gạt.

“Tiên sinh thật sự đến tìm ta để đóng thuyền sao?” Hồng Đào Bình nhìn về phía Kim Phi.

“Đương nhiên rồi.” Kim Phi gật đầu: “Trịnh tướng quân của thuỷ quân nói tài đóng thuyền của công tử không thể thua kém lệnh tôn, khi biết ta muốn tìm người đóng thuyền anh ta đã đề cử công tử đầu tiên.”

“Bến thuyền nhà ta đã bị huỷ rồi…” Hồng Đào Bình nói với vẻ mặt khổ sở.

“Nếu như công tử đồng ý giúp ta đóng thuyền, ta có thể xây lại một bến thuyền khác.” Kim Phi nói.

Ở Đại Khang không có các công cụ thiết yếu, việc đóng thuyền ở các xưởng đóng thuyền, về cơ bản các bộ phận đều do các công nhân tự vận chuyển và lắp ráp.

Không chỉ cần một lượng lớn công nhân mà tốc độ đóng thuyền cũng rất chậm.

Xưởng đóng thuyền như vậy, quả thật Kim Phi cũng thấy chướng mắt.

Nếu như muốn xây lại bến thuyền, chắc chắn phải xây lại một xưởng đóng thuyền khác.


“Xây lại một xưởng đóng thuyền khác, sẽ tốn không ít tiền.” Hồng Đào Bình lên tiếng nhắc nhở.

Advertisement
';
Advertisement