Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Hồng Đào Bình không kích động mới lạ.

Nhưng nhớ tới điều gì đó, anh ta cúi đầu nói: “Nhiều tiền như vậy, ta…sợ rằng phải rất lâu mới trả hết cho tiên sinh, cũng có thể cả đời cũng không trả nổi…”

Trần Lão Ngũ nghe Hồng Đào Bình nói như vậy, nóng lòng muốn bịt miệng anh ta lại.

Vất vả lắm mới có một người tiêu tiền như rác, bằng lòng cho nhà họ Hồng mượn tiền để trả nợ, ngươi nói chuyện này làm gì?

Ai biết Kim Phi nghe vậy cũng chỉ lộ ra nụ cười.

“Hồng công tử quả nhiên là người ngay thẳng nhân nghĩa, vì những lời này của ngươi, ta xác định ngươi là bạn rồi!”

Kim Phi cười nói: “Ta mời công tử đóng tàu đương nhiên cũng phải trả lương. Như vậy đi, ta cho công tử hai lựa chọn.

Thứ nhất, công tử làm việc cho ta 5 năm, khoản tiền này sẽ được xóa bỏ, coi như tiền lương của công tử.

Thứ hai, công tử đóng cho ta mười chiếc thuyền lớn dựa theo bản vẽ ta đưa, số nợ này cũng xóa bỏ.

Công tử thấy thế nào?’”

“Tiên sinh nói thật sao?” Hồng Đào Bình đột nhiên nói lớn.

“Mặc dù Kim Phi ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng đã nói thì sẽ giữ lời”.

Kim Phi bảo Đường Tiểu Bắc lấy giấy bút, tự mình viết một từ giấy, sau đó đóng dấu lên.

Y đưa tờ giấy cho Hồng Đào Bình, chỉ về phía người dẫn đường: “Ngày mai ngươi đi theo anh ta đến doanh trại của thủy quân, tìm người tên Hàn Phong, anh ta sẽ sắp xếp mọi việc, ngươi cần tiền xây dựng lại bến tàu cũng có thể đi tìm anh ta.”

"Đa tạ Kim tiên sinh!"

Hồng Đào Bình dùng hai tay nhận lấy từ giấy, kích động đến mức môi run lên.

Trần Lão Ngũ ở bên cạnh nước mắt rơi đầy mặt.

Nhà họ Hồng cuối cùng cũng có hy vọng xoay chuyển tình thế rồi.

“Tiên sinh, Hồng Đào Bình ta ăn nói vụng về, không biết phải nói thế nào để thể hiện sự cảm kích đối với tiên sinh!”

Hồng Đào Bình đặt tờ giấy lên bàn, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Tiên sinh xin hãy nhận của ta một lạy!”

“Nếu công tử thấy cảm kích, thì hãy giúp ta đóng mấy chiếc thuyền tốt đi!”

Kim Phi cười nâng Hồng Đào Bình lên: "Công tử chọn xong chưa, năm năm hay là mười chiếc thuyền?"

“Ta không chọn cái nào hết!”

“Không chọn cái nào?”

“Tiên sinh đồng ý cho ta mượn tiền, Hồng Đào Bình vô cùng cảm kích, nhưng hơn mười ngàn lượng bạc là quá nhiều, đừng nói là năm năm, cho dù ta có đóng thuyền cho tiên sinh cả đời cũng không hết!”

Hồng Đào Bình nghiêm túc nói: "Cho nên cả hai cái ta đều không thể chọn."

Nhà họ Hồng là gia đình nổi tiếng về đóng thuyền, Hồng Đào Bình biết mình có giá trị.

Nếu như anh ta đến làm việc ở một xưởng đóng tàu khác thì cùng lắm cũng chỉ được làm thợ chính

Tiền công khoảng mấy chục lượng bạc một năm.

Còn phải để lộ kĩ thuật gia truyền của nhà họ Hồng.

Dựa theo cách tính này, Kim Phi đã cho anh ta mượn hơn mười ngàn lượng bạc thì đúng là anh ta có làm cả đời cũng không trả hết.

Kim Phi tán thưởng nhìn Hồng Đào bình, hỏi: “Vậy Hồng công tử nghĩ như thế nào?”

Dù y đã định bỏ ra hơn mười ngàn lượng để mời Hồng Đào Bình, nhưng nghe Hồng Đào Bình nói như vậy Kim Phi vẫn rất vui.

Hồng Đào Bình không ỷ vào tài năng mà kiêu ngạo, là người biết chừng mực.

“Cảm ơn tiên sinh đã coi trọng ta, ta nguyện làm đầy tớ cho tiên sinh để báo đáp ơn này.”

Nói xong, anh ta lấy thẻ ngà của mình từ trong ngực ra đặt lên bàn.


Kim Phi còn chưa lên tiếng, Trần Lão Ngũ ở bên cạnh đã sốt ruột.
Advertisement
';
Advertisement