Nhưng việc diệt thổ phỉ của quân Trấn Viễn là hợp tình hợp lý, không ai có thể nói gì được.
Bọn họ dám trả thù, khi Cửu công chúa trở về, bọn họ sẽ gánh không nổi.
Trong lúc nhất thời, tất cả nhà quyền quý đều không biết phải làm sao bây giờ.
"Chúng ta không thể để quân Trấn Viễn làm xằng làm bậy như vậy!" Chu đại nhân vuốt râu nói: "Nếu không lần này chúng ta đắc tội Cửu công chúa một cách vô ích!"
"Đương nhiên chúng ta biết không thể để quân Trấn Viễn tiếp tục, nhưng chúng ta cũng không thể ra tay với quân Trấn Viễn, làm sao ngăn cản bọn họ?" Từ mập vỗ bàn hỏi.
“Chúng ta không thể ra tay với quân Trấn Viễn, nhưng không có nghĩa là không thể ra tay với Kim Xuyên phải không?”
Lão già râu dê rung đùi đắc ý trả lời.
"Chu đại nhân, nếu như ngươi có diệu kế khác, đừng úp úp mở mở, nói thẳng ra đi!"
Thái giám ngồi ở ghế đầu đã không nhịn được nữa, lên tiếng thúc giục.
"Có biện pháp, nhưng chỉ có một nhà không thể thực hiện được, cần mọi người phối hợp."
Chu đại nhân lại vuốt râu, nói lại kế hoạch của mình.
"Ha ha ha, Chu đại nhân thật là đa mưu túc trí, biện pháp thật hay!"
Từ mập vui mừng vỗ tay khen ngợi.
"Vậy thì làm vậy đi!" Thái giám dẫn đầu cũng khẽ gật đầu: "Việc này liên quan đến lợi ích của mọi người. Dù trước đây chúng ta có xích mích gì, hy vọng hiện tại chúng ta có thể gác lại, cùng nhau giải quyết chuyện này, đồng tâm hiệp lực giải quyết xong xuôi!"
"Công công yên tâm, chúng ta hiểu rõ trong lòng!"
Một nhóm quyền quý lần lượt đảm bảo.
Chẳng bao lâu, chim bồ câu bay ra khỏi thành phố Tây Xuyên và bay về hướng Kim Xuyên.
Làng Tây Hà ở Kim Xuyên.
Quan Hạ Nhi không biết làng đã bị kẻ quyền quý nhắm tới, cô đang túm lấy lỗ tai của Quan Tiểu Nga răn dạy.
"Ta bảo muội nhóm lửa, muội còn lười biếng, có tin ngày mai ta đưa muội về không hả?"
Kim Phi bị ảnh hưởng bởi kiếp trước, dù giờ hiện giờ y có gia tài bạc triệu, nhưng vẫn không nuôi nô lệ trong nhà.
Quan Hạ Nhi cũng là một cô gái lớn lên trong hoàn cảnh cay đắng, trước khi gả cho Kim Phi, mong muốn lớn nhất của cô là mỗi ngày được ăn một bát cháo rau.
Thói quen tiết kiệm đã ăn sâu vào xương tủy.
Nhuận Nương không có ở đây nên cô tự nấu ăn.
Nhiệm vụ nhóm lửa rơi vào tay Tiểu Nga.
Nhưng Tiểu Nga vẫn còn là một đứa trẻ, tính cách của cô bé vẫn chưa hoàn thiện.
Sau hơn nửa năm sống sung túc, gần như quên đi những cơ cực trước đây.
Ngày thường tuy không đến mức mặc quần áo chỉ cần duỗi tay, nhưng cô bé đã không còn là cô bé đáng thương của trước kia nữa.
Vừa rồi đang chơi trong sân bị Quan Hạ Nhi bắt đi nhóm lửa, đương nhiên cô bé không tình nguyện.
“Về thì về, đồ ăn ở nhà ca ca bây giờ ngon lắm đấy, tẩu tẩu đã cho ca ca cưới vợ bé thứ tư, chắc chắn sẽ không để muội nhóm lửa, trở về đỡ phải bị tỷ ngày nào cũng ép đọc sách!”
Tiểu Nga bĩu môi, lẩm bẩm.
"Muội cho rằng ta muốn ép muội à? Muội mất kiên nhẫn, ta cũng phiền lắm đấy!"
Quan Hạ Nhi tức giận nói: “Đúng là có phúc mà không biết hưởng. Muội nghĩ con gái nhà nào cũng có thể đi học à? Nếu anh rể muội không có bản lĩnh, kiếm tiền mở một học đường, muội muốn đi học cũng không có chỗ mà đi!”