Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cô ấy đang định an ủi Quan Hạ Nhi thêm vài câu, Tiểu Ngọc vội vàng bước vào: "Tẩu tẩu, Đường xưởng trưởng, Quảng Nguyên xảy ra chuyện rồi!"

“Sao vậy?”

Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đồng thanh hỏi.

“Ta vừa nhận được tin, quận trưởng tự mình dẫn người đến tiêu cục ở quận, tịch thu vũ khí trong tiêu cục, hơn nữa còn nói sau này các nhân viên hộ tống không được phép mang vũ khí vào thành nữa!”

Tiểu Ngọc nói: “Còn có dao phay, lưỡi liềm mà thương hội bán ra cũng phải đánh dấu lại, sau đó hàng ngày báo lên cho quan phủ là bán cho ai. Nếu như có người dùng dao phay hay lưỡi liềm của chúng ta để hành hung làm loạn thì chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm.”

Hiện giờ quy mô của xưởng luyện sắt Tây Hà càng ngày càng lớn, nhóm nữ đồ đệ đầu tiên do Mãn Thương dạy dỗ cũng đã học xong, bắt đầu hướng dẫn lớp đồ đệ mới.

Để giúp các đệ tử đời thứ ba luyện tập, phân xưởng rèn sắt cũng sẽ sản xuất một ít các loại dụng cụ thường dùng tương đối đơn giản như dao phay hay lưỡi liềm, những thứ này được bán ở thương hội Kim Xuyên.

Bởi vì phân xưởng luyện sắt này áp dụng công nghệ luyện kim tiên tiến hơn nên tạo ra được những món dao phay hay lưỡi hái tuy không sắc bén hay cứng rắn được bằng hắc đao nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những mặt hàng cùng loại do các thợ rèn khác trong thị trấn rèn ra.

Mà quan trọng nhất là Kim Phi không cần chút tiền trong tay bách tính nên giá bán cũng không cao.

Khi vừa được đưa ra thị trường đã được bách tính khắp nơi rất chào đón.

Mỗi lần tiêu cục giao hàng tới, cùng lắm một ngày một đêm là sẽ bị tranh mua hết không còn gì.

Lượng hàng lớn như thế mà lần nào cũng phải ghi chép lại để theo dõi thì lượng công việc thực sự quá nhiều.

“Sao lại như thế được?”

Quan Hạ Nhi vừa nghe thấy vậy thì hoảng hốt, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Đường Đông Đông: “Đông Đông, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Hạ Nhi, tỷ đừng lo, nghe Tiểu Ngọc nói hết trước đã.”

Đường Đông Đông vỗ vai Quan Hạ Nhi trấn an, hỏi: “Chung Linh Nhi đã đến thăm hỏi quận trưởng mới Tạ Hỉ Quang chưa?”

Chung Linh Nhi là một trong những nữ chưởng quầy đầu tiên mà Kim Phi và Đường Tiểu Bắc bồi dưỡng ra, phụ trách quận Quảng Nguyên và quản lý thương hội Kim Xuyên, trong số các nữ chưởng quầy thì năng lực của cô ấy tương đối xuất sắc.

“Đi rồi, tin tức này là do Linh Nhi gửi về.” Tiểu Ngọc gật đầu.

“Lúc Tạ Hỉ Quang nhậm chức đều nước sông không phạm nước giếng với chúng ta, đột nhiên lại gây khó dễ thì chắc chắn là có nguyên nhân. Linh Nhi có hỏi thăm được gì không?” Đường Đông Đông hỏi lại lần nữa.

“Không ạ.” Tiểu Ngọc lắc đầu: “Trong thư Linh Nhi có nói lần này Tạ Hỉ Quang giữ miệng kín như bưng, cũng không chịu nhận quà, chỉ nói tất cả đều dựa theo quy định của triều đình để làm.”

“Bảo pháp vụ điều tra luật lệ chưa?” Đường Đông Đông lại hỏi.

Trong thời đại phong kiến, ngoại trừ luật lệ được ban hành chính thức, lời nói mà hoàng đế thuận miệng nói cũng có thể trở thành pháp luật.

Cho nên luật pháp của thời phong kiến này phức tạp hơn nhiều so với luật pháp ở đời trước của Kim Phi.

Làm một kỹ sư khoa học tự nhiên, mặc dù lúc nói chuyện hay làm việc nhìn Kim Phi có vẻ tùy tiện, nhưng suy nghĩ rất sâu xa, vô cùng chú trọng chi tiết.

Để không bị người khác nắm được nhược điểm, lúc Kim Phi trở thành quý tộc hoàn toàn không làm xằng làm bậy gì, còn tuyển được vài cô gái cẩn thận tỉ mỉ và có trí nhớ tốt trong số các cô gái mà mình mua được, bọn họ chuyên được dùng để nghiên cứu luật pháp của Đại Khang và để ý đến cuộc sống hàng ngày của các hoàng đế qua nhiều triều đại.

Mấy cô gái này được Kim Phi gọi vui là bộ pháp vụ làng Tây Hà.

Sau này không hiểu vì sao cách gọi này được truyền ra ngoài, mọi người cũng gọi như thế.

Khi Kim Phi gặp phải chuyện mà mình không biết chắc chắn, không biết nếu làm có vi phạm pháp luật không thì sẽ đi hỏi các cô gái ở bộ pháp vụ.

Dần dần, đám người Tiểu Ngọc cùng với Đường Đông Đông, Đường Tiểu Bắc cũng bắt đầu có thói quen này.

Cho nên khi Đường Đông Đông nghe thấy chuyện liên quan đến pháp luật, suy nghĩ đầu tiên chính là hỏi Tiểu Ngọc đã đi hỏi bên pháp vụ chưa.


“Kiểm tra rồi ạ, trong luật lệ Đại Khang đúng là có văn bản quy định rõ ràng, nhân viên hộ tống không được phép mang những binh khí dài hơn một thước vào thành.”
Advertisement
';
Advertisement