Tin tức này cũng mau chóng truyền tới tai quận trưởng Tạ Hỉ Quang.
Đại Khang lập quốc cũng trăm năm, quan trường rối ren phức tạp, giai cấp cũng gần như hoàn toàn vững chắc.
Quan chức thực quyền hầu như bị các gia tộc lớn chiếm đến hơn chín phần.
Học trò nghèo có thể làm đến chức huyện lệnh cũng coi như có phúc phần lắm rồi.
Tạ Hỉ Quang có thể làm quận trưởng Quảng Nguyên, đương nhiên sau lưng cũng có người.
Người sau lưng ủng hộ ông ta đến Quảng Nguyên với cái giá là giúp người đó đối phó Kim Phi.
Chỉ là trước kia mãi không có cơ hội thích hợp nên Tạ Hỉ Quang không ra tay.
Bây giờ Trương Lương diệt trừ bọn phỉ trắng trợn ở Tây Xuyên, uy hiếp đến lợi ích của gia tộc sau lưng Tạ Hỉ Quang, thế là đám quyền quý đã ra hiệu cho Tạ Hỉ Quang ra tay.
Trước khi Tạ Hỉ Quang đến Quảng Nguyên biết sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị từ sớm, một khi ra tay là chơi chiêu độc, đuổi thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn ra khỏi Quảng Nguyên.
Nhưng ông ta quả thực không ngờ rằng nhanh như vậy mà thương hội và tiêu cục đã mở trụ sở mới ở ngoài cổng thành.
Hơn nữa, chuyện làm ăn còn tốt hơn trong thành.
Cứ như vậy, kế hoạch của Tạ Hỉ Quang hoàn toàn tan vỡ.
“Quận trưởng, hay là ta dẫn người ra ngoài thành một chuyến, tìm cớ dẹp cửa hàng mới của thương hội Kim Xuyên?”
Đô úy phủ binh mới nhậm chức nịnh nọt hỏi.
Lúc Tiêu đô úy còn tại vị, hắn chỉ là tiểu đội trưởng, do bình thường tác phong lười nhác nên khi Tiêu đô úy hộ tống Cửu công chúa đi Tây Xuyên không dẫn theo hắn.
Điều đó cũng giúp hắn tránh được một kiếp.
Sau này Tạ Hỉ Quang nhậm chức quận trưởng, tiểu đội trưởng lập tức xum xoe nịnh hót.
Tạ Hỉ Quang mới đến, vừa hay đang cần thân tín, thấy tiểu đội trưởng này biết ăn nói nên cho hắn làm đô úy tạm thời.
Điều này khiến tiểu đội trưởng kích động không thôi. Khi ấy còn dập đầu thề thốt với Tạ Hỉ Quang.
Tạ Hỉ Quang cũng hoàn toàn nắm phủ binh trong tay.
Từ đây, tiểu đội trưởng coi Tạ Hỉ Quang như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Lần này làm khó dễ nhân viên hộ tống và thương hội chính là nhiệm vụ đầu tiên mà Tạ Hỉ Quang giao cho hắn, vậy nên tiểu đội trưởng vô cùng nghiêm túc.
Hắn yêu cầu phủ binh mở toàn bộ hàng hóa của thương hội Kim Xuyên ra kiểm tra.
Vì để bày tỏ lòng trung thành, bây giờ hắn lại chủ động hiến kế, gây rắc rối cho thương hội Kim Xuyên.
Nhưng Tạ Hỉ Quang lại từ chối đề nghị của đô úy: “Kim Phi là một kẻ thô bỉ, chuyện chúng ta có thể làm đều đã làm, không cần phải sống chết với một tên điên, báo tin cho Tây Xuyên rằng chuyện này dừng ở đây đi”.
Quận trưởng Quảng Nguyên là quan lớn một vùng, Tạ Hỉ Quang có thể ngồi lên vị trí này, ngoại trừ sự hỗ trợ của gia tộc sau lưng, bản thân ông ta cũng là một người có năng lực.
Tuy thế lực của nhà họ Tạ ở kinh thành không lớn bằng gia tộc quốc công như nhà họ Khánh nhưng cũng xem là lớn mạnh.
Tạ Hỉ Quang giúp đám quyền quý ở Tây Xuyên đuổi tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên ra khỏi Quảng Nguyên đã coi như là hoàn thành trao đổi lợi ích với họ.
Nhà họ Tạ và Kim Phi không thù hằn gì, không cần phải đắc tội Kim Phi.
Đó là người tàn nhẫn ngay cả Tiết Hàn Lư mà cũng dám giết. Nhỡ y dẫn một đám nhân viên hộ tống đến phủ quận trưởng chém chết ông ta thì sao?
Lần này các nhà quyền quý Tây Xuyên chia miếng bánh, tuy nhà họ Tạ cũng có phần nhưng không nhiều, vậy nên Tạ Hỉ Quang suy đi tính lại, quyết định không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Tuy đô úy không hài lòng với quyết định của Tạ Hỉ Quang lắm nhưng vẫn nịnh nọt cúi người đồng ý, cầm lấy tờ giấy viết tay của Tạ Hỉ Quang rồi rời đi.
Hôm sau, đám quyền quý ở Tây Xuyên xa xôi nhận được thư của Tạ Hỉ Quang.