Nhưng hắn không thể quay đầu.
Đối phương có thể đưa hắn lên chức huyện lệnh thì cũng có thể loại bỏ hắn.
Thậm chí không cần thủ đoạn nào khác, chỉ cần không ủng hộ hắn, nhà họ Khánh sẽ đuổi hắn đi.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Thái Lưu Dương đã gọi những tâm phúc tới từ Giang Nam đến.
Sau khi bí mật lên kế hoạch một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, tâm phúc dẫn một đám nha dịch đi tới làng Tây Hà.
Kim Xuyên cũng coi như là nhà của Kim Phi, vì vậy Tiểu Ngọc và đội Chung Minh đương nhiên luôn chú ý đến.
Từ ngày đầu Thái Lưu Dương đến Kim Xuyên, Tiểu Ngọc đã đề phòng hắn.
Dù sau khi Thái Lưu Dương nhậm chức vẫn luôn có biểu hiện rất bình thường, Tiểu Ngọc vẫn không buông lỏng, liệt hắn vào mục tiêu giám sát chính.
Chưa đầy một canh giờ sau khi tâm phúc của Thái Lưu Dương và đám nha dịch đi ra khỏi thành, Tiểu Ngọc ở làng Tây Hà phía xa đã nhận được tin tức.
Tin tức không chỉ báo cáo nha dịch ra khỏi thành mà ngay cả ra làm gì cũng tra được rõ ràng.
Tâm phúc của Thái Lưu Dương tất nhiên không tiết lộ, nhưng tâm phúc chỉ có một người, không biết đường đến làng Tây Hà, tất nhiên cần người giúp.
Tai mắt của Tiểu Ngọc ở khắp nơi trong huyện Kim Xuyên, tâm phúc nói câu gì, không đầy nửa canh giờ, từng chữ đều truyền đến tai đội Chung Minh.
Tiểu Ngọc không dám chậm trễ, đi tìm Quan Hạ Nhi trước, đồng thời đến xưởng dệt tìm Đường Đông Đông.
Phòng làm việc của Đường Đông Đông cách nhà Kim Phi chỉ có một bức tường, lúc Tiểu Ngọc chạy đến nhà Kim Phi, Đường Đông Đông đã đến.
“Tiểu Ngọc, lại xảy ra chuyện gì?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta vừa nhận được tin tức, huyện lệnh Thái Lưu Dương phái người tới làng Tây Hà.” Tiểu Ngọc đáp.
“Thái Lưu Dương quả nhiên cũng là người của bọn họ!” Trong mắt Đường Đông Đông lóe lên một tia tức giận, hỏi: “Thái Lưu Dương muốn làm gì?”
“Theo tin tức, Thái Lưu Dương nói xưởng dệt, xưởng xà phòng và xưởng luyện sắt của chúng ta đều thuê công nhân bất hợp pháp, bọn họ muốn tới tra xét.”
Tiểu Ngọc đưa cho Đường Đông Đông tờ giấy mà đội Chung Minh gửi về từ trên huyện.
“Bọn họ không phải đang nói bậy sao? Tất cả công nhân trong xưởng đều được trả lương, sao lại phi pháp được?” Quan Hạ Nhi cau mày hỏi: “Toàn bộ Đại Khang có ai đổi xử với công nhân tốt hơn tướng công chứ?”
“Bây giờ nói vậy cũng vô dụng, Thái Lưu Dương đã dám phái người đến tra, nhất định là có chỗ dựa.”
Đường Đông Đông hỏi: “Biết lý do của hắn là gì không?”
Hơn một trăm năm trước, một vị hoàng đế vĩ đại đã nói rằng, thương nhân không lao động chỉ vì lợi ích, vì vậy các thương nhân không bao giờ được phép thuê quá ba mươi công nhân.”
Tiểu Ngọc nói: “Trước khi tới, ta đã đến bộ phận pháp lý hỏi, đúng là đã tìm được ghi chép.
“Lại là cựu hoàng đế!”
Đường Đông Đông bực bội xoa mày.
Đại Khang lập quốc đã mấy trăm năm, tổng cộng có mấy chục hoàng đế.
Mỗi đời hoàng đế không biết nói bao nhiêu câu.
Thời phong kiến rất trọng hiếu, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Đương kim hoàng đế không thể phủ nhận lời nói của cựu hoàng đế, nếu không sẽ bất hiếu.
Thái Lưu Dương dùng lời này để tra, đúng là không có gì sai cả.
“Tẩu tẩu, Đường xưởng trưởng, tâm phúc của Thái Lưu Dương đang trên đường tới, chúng ta phải nhanh nghĩ biện pháp, nếu không bọn họ sẽ thật sự tới phong tỏa các xưởng, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
Tiểu Ngọc thúc giục.
Rút thương hội và nhân viên hộ tống ra khỏi Quảng Nguyên, tổn thất còn trong khả năng chịu đựng được.
Nhưng nếu tất cả xưởng đều đóng cửa thì thiệt hại sẽ rất lớn.
“Tuyệt đối không thể để bọn họ phong tỏa xưởng, trước khi đi Phi ca đã bảo ta chăm sóc tốt cho làng, nếu xưởng bị đóng cửa, khi Phi ca về ta sẽ không có cách nào giải thích với y!”