Cho nên tính tới tính lui, bây giờ người có thể phái đi nghênh chiến địch chỉ còn lại hai người Trịnh Phương và Thiết Chùy
"Hai người không được đi hết ra ngoài, nếu không thì ai trông coi làng?"
Đường Đông Đông tỏ ý phản đối.
"Vậy cô nói đi bây giờ phải làm sao?" Thiết Chùy hỏi ngược: "Cũng không thể bảo Lão Đồng và Lão Phàn đi được mà? Họ không có cách nào cưỡi ngựa, chẳng lẽ ngồi xe ngựa đi đánh giặc à?”
"Cái này... " Đường Đông Đông bị nghẹn họng.
"Đông Đông, đây là biện pháp duy nhất trước mắt rồi."
Quan Hạ Nhi luôn không nói gì, lúc này mới lên tiếng: "Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca, hai người cứ yên tâm đi đi, trong làng có Đồng đại ca và Phàn đại ca, còn có ba vị trưởng làng và bọn ta, sẽ không sao đâu!"
Người không trải qua nhiều chuyện sẽ không trưởng thành.
Tính cách Quan Hạ Nhi hướng nội, lúc ở nhà mẹ, chuyện gì cũng đều do cha và ca ca làm chủ.
Sau khi gả cho Kim Phi, cô lại không cần bận tâm điều gì, chỉ cần nghĩ đến việc làm gì cho Kim Phi vui vẻ là được.
Điều này làm cho Quan Hạ Nhi cực kỳ ỷ lại vào Kim Phi, gặp phải chuyện, ý nghĩ đầu tiên của cô là đi hỏi Kim Phi.
Kim Phi bảo cô làm gì thì cô làm đó.
Nhưng bây giờ Kim Phi không có ở đây, mấy ngày này lại liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, Quan Hạ Nhi dường như đột nhiên trưởng thành rất nhiều.
Gặp phải chuyện không bất lực giống như trước, mà học cách tự động não suy nghĩ cách giải quyết.
Cô cũng đã trưởng thành hơn so với trước rất nhiều, dần dần có chút dáng vẻ của nữ chủ nhân.
"Bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi."
Trịnh Phương gật đầu: "Thiết Chùy, ngươi cũng chuẩn bị đi, chúng ta nhanh chóng khởi hành!"
"Chúng ta dẫn theo bao nhiêu người?" Thiết Chùy hỏi.
"Dẫn theo... "
Trịnh Phương dừng bước lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Anh ta định nói mỗi người dẫn theo một đội, nhưng cuối cùng lại nghĩ đến cả làng Tây Hà chỉ còn lại ba đội nhân viên hộ tống.
Nếu anh ta và Thiết Chùy dẫn đi hai đội, người còn lại phòng thủ pháo đài xung quanh làng nhất định không đủ.
"Trịnh đại ca, Thiết Chùy đại ca, hai người mỗi người dẫn theo một đội đi."
Quan Hạ Nhi nói: "Đợi ta vào kho lấy cho hai người mỗi người năm mươi bộ áo giáp đen và ba rương lựu đạn”.
"Bọn ta mỗi người dẫn đi một đội, vậy trong làng phải làm sao?" Trịnh Phương hỏi: "Một đại đội canh pháo đài còn không đủ, chưa kể là còn phải luân phiên trực, nghỉ ngơi."
"Hay là chúng ta đi đến Hắc Thủy Câu chiêu mộ một nhóm thổ phỉ?" Thiết Chùy hỏi: "Như vậy có thể dùng thổ phỉ đối phó với thổ phỉ."
Đường Đông Đông nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Số lượng thổ phỉ Hắc Thủy Câu bị giam nhiều đến ngàn người, tất cả đều cường tráng.
Nếu có thể dùng bọn họ, thì không cần lo lắng không đủ nhân lực nữa.
"Không được, không được dùng thổ phỉ!"
Trịnh Phương xua tay, bãi bỏ đề nghị của Thiết Chùy không chút do dự: "Thổ phỉ bị giam có rất nhiều người có người thân và bạn bè bị chúng ta giết, không thể tin tưởng."
"Chúng ta có thể chọn lựa một chút mà". Thiết Chùy nói: "Chọn mấy người có điểm tích lũy cao, bình thường có biểu hiện tốt."
"Điểm tích lũy cao, biểu hiện tốt không có nghĩa là không hận chúng ta."
Trịnh Phương nói: "Hơn nữa, thổ phỉ làm việc không hề có điểm dừng, lỡ như phản bội lúc đang tham gia chiến đấu, hậu quả sẽ thảm khốc, chúng ta không ai gánh nỗi trách nhiệm!"