Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tiểu Ngọc nói: “Ngay cả người Đảng Hạng cũng có, các lão gia trong triều có được một phần thì có gì lạ đâu?”

Nhìn từ các báo cáo của lính trinh sát, xe bắn đá của thổ phỉ đều là sản phẩm đầu tiên do tiên sinh chế tạo ở Thanh Thủy Cốc.”

“Ý cô là chuyện này liên quan đến triều đình?”

Đường Đông Đông khẽ cau mày.

Trước đó cô ấy vẫn nghi ngờ Phùng tiên sinh bỏ trốn trước đây là người đứng sau, nhưng bây giờ cô ấy nhận ra rằng chuyện này không liên quan gì đến Phùng tiên sinh.

Mặc dù Phùng tiên sinh cấu kết với Đảng Hạng nhưng Đảng Hạng không thể nào dạy ông ta cách chế tạo xe bắn đá.

Lời giải thích hợp lý duy nhất là phương pháp chế tạo xe bắn đá đến từ triều đình.

Lúc ba người đang lo lắng, A Cúc chạy nhanh từ ngoài sân vào.

Nhìn thấy cô ấy, cả ba người đều cảm thấy căng thẳng.

Những ngày gần đây, không có tin tức nào A Cúc mang đến là tin tốt cả.

"Phu nhân, không ổn rồi, cầu treo ở Hắc Phong Lĩnh đã bị thiêu rụi!"

"Cái gì?"

Quan Hạ Nhi cảm thấy tầm mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất.

Đường Đông Đông cũng mở to mắt hỏi: "Thiết Chùy đại ca thế nào?"

Một đầu của cầu treo là làng Tây Hà, đầu còn lại là Hắc Phong Lĩnh.

Cầu treo bị đốt, chứng tỏ một đầu đã thất thủ.

Trong làng không có động tĩnh gì, cho nên ý nghĩ đầu tiên của Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông chính là Hắc Phong Lĩnh thất thủ, nhân viên hộ tống bên làng Tây Hà không còn cách nào khác ngoài việc phải đốt cầu treo.

Thấy hai người hiểu nhầm, A Cúc nhanh chóng giải thích: "Thiết Chùy đại ca có lẽ không sao đâu. Cầu bị gián điệp đốt."

"Gián điệp? Là ai?" Tiểu Ngọc cau mày hỏi.

Những nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm canh gác cầu treo được tuyển chọn kỹ lưỡng, không chỉ có tố chất chiến đấu vượt qua thử thách, mà thân thế cũng phải trong sạch.

Hoặc là người làng Tây Hà và làng Quan Gia, hoặc cả gia đình đều làm việc trong làng.

Những người này đều đã từng nhận ân huệ của Kim Phi, Tiểu Ngọc thật sự không tin bọn họ sẽ tạo phản.

"Là Lão Điền, đầu bếp nấu cơm cho nhân viên hộ tống canh cầu!" A Cúc nói: "Ông ta đánh thuốc mê nhân viên hộ tống canh cầu, sau đó dùng dầu đốt cầu treo, ông ta cũng tự sát rồi!"

“Đầu bếp Lão Điền?” Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: “Là người bị cụt một chân à?”

"Ừ, chính là ông ta!" A Cúc gật đầu.

Cách đây vài tháng, có một ông già khập khiễng đến làng Tây Hà xin ăn, được cha cô ấy nhìn thấy.

Hai người trò chuyện vui vẻ, cha cô ấy giới thiệu Lão Điền đến nhà ăn công trường để phụ nấu ăn.

Cha cô ấy là trưởng làng làng Tây Hà, sắp xếp một đầu bếp, ai có thể nói gì?

Ngay cả Tiểu Ngọc cũng không để ý nhiều.

"Lão Điền không phải đang phụ việc nhà ăn ở công trường sao? Tại sao ông ta lại tới cầu treo?" Tiểu Ngọc hỏi.

A Cúc do dự một lúc, nói: “Người ở nhà ăn công trường nói trưởng làng thấy Lão Điền ở nhà ăn công trường quá mệt mỏi nên sắp xếp để ông ta nấu ăn cho nhân viên hộ tống canh cầu."

"Sao cha ta lại hồ đồ như vậy? Sao có thể tùy tiện sắp xếp người đến nơi quan trọng như cầu treo?"

Tiểu Ngọc tức giận giậm chân: "Tẩu tẩu, Đường xưởng trưởng, hai tỷ đợi một chút, ta sẽ gọi cha ta tới ngay!"

"Được rồi Tiểu Ngọc, bây giờ không phải lúc đi tìm cha cô!"

Advertisement
';
Advertisement