Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)


Phát hiện ra ánh mắt kiên định của Quan Hạ Nhi, cô ấy không nói gì, gật đầu đáp một tiếng rồi sắp xếp thủ hạ đi tìm người.

Xưởng dệt với nhà của Kim Phi chỉ cách nhau một bức tường, Đường Đông Đông đã đến nhanh nhất.

Vừa vào cửa cô ấy đã hỏi: “Hạ Nhi, ta còn đang họp, tỷ có chuyện gì mau nói nhanh đi!”

“Chờ một chút đã, mấy người Tiểu Ngọc, trưởng làng đến rồi cùng nhau nói.” Quan Hạ Nhi rót cho Đường Đông Đông một chén trà rồi đẩy qua.

Vừa rồi Đường Đông Đông đi vào đang sốt sắng nên không phát hiện ra điểm khác thường của Quan Hạ Nhi, bây giờ nghe thấy giọng nói của Quan Hạ Nhi không đúng lắm mới nghiêm túc nhìn sang.

Đường Đông Đông hiểu rõ Quan Hạ Nhi hơn so với A Cúc, cô ấy ngay lập tức nhận ra Quan Hạ Nhi không bình thường.

Cô ấy bèn tiến lên nắm tay Quan Hạ Nhi, dịu dàng hỏi: “Hạ Nhi, tỷ sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”

“Ta không sao.” Quan Hạ Nhi lắc đầu.

Đường Đông Đông đang định nói tiếp thì Tiểu Ngọc, trưởng làng, ông Tam và Triệu Lão Sơn đã cùng nhau đi vào.

“Phu nhân, Đường trưởng xưởng, chuyện của Lão Điền đều là lỗi của ta!”

Trưởng làng nghĩ rằng Quan Hạ Nhi gọi ông ta đến là để hỏi tội, nên vừa đến nơi đã cúi đầu nhận sai: “Phu nhân muốn đánh muốn phạt, ta cũng nhận, nhưng chuyện này không liên quan đến Tiểu Ngọc…”

“Trưởng làng, ông làm sai thì chờ đương gia quay về, chàng sẽ xử lý.”

Quan Hạ Nhi ngắt lời của trưởng làng: “Ta tìm mọi người đến, không phải là vì chuyện này.”

“Vậy là chuyện gì?” Trưởng làng hỏi.

Quan Hạ Nhi không trả lời ông ta, mà quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Vừa nãy Đông Đông đoán đúng rồi phải không? Xung quanh làng ta có phải đã xuất hiện thổ phỉ rồi không?”

“Đúng vậy!” Tiểu Ngọc gật đầu: “Có sáu nhóm thổ phỉ vốn dĩ hoạt động ở làng Nam Sơn, làng Lưu Điếm, nhưng một canh giờ trước, đột nhiên chúng đánh thẳng vào làng chúng ta, ngay sau đó cầu treo cũng bị đốt!”

“Bọn chúng có bao nhiêu người?”

“Nhóm lớn nhất là hai trăm người, nhóm ít nhất là tám mươi người, sáu nhóm thổ phỉ cộng lại có khoảng tám trăm người!”

“Nhóm thổ phỉ ở gần chúng ta nhất, còn cách làng chúng ta bao xa?”

“Chỉ còn không tới hai mươi dặm, với tốc độ hiện tại của bọn chúng thì có lẽ hai canh giờ sau sẽ đến nơi.”

“Hai canh giờ…”

Quan Hạ Nhi trầm ngâm chốc lát, quay đầu nhìn về phía Đường Đông Đông: “Đợi lát nữa ta sẽ bảo Vạn Vũ Hồng gửi một lô cung nỏ đến xưởng dệt, bắt đầu từ bây giờ tất cả mọi người phải duy trì cảnh giác, mỗi công nhân nữ nào biết bắn đều phải có một cái nỏ, lỡ như thổ phỉ có đánh đến bọn họ phải đi bảo vệ làng đầu tiên!”

“Được!” Đường Đông Đông gật đầu, sau đó hỏi: “Phải dừng công việc lại à?”

“Không cần”, Quan Hạ Nhi lắc đầu nói: “Nếu dừng công việc thì bọn họ đều phải về nhà, tốc độ tập hợp chắc chắn không nhanh bằng lúc làm việc ở xưởng, nếu là ban đêm đi ngủ thì tốc độ tập hợp sẽ càng chậm.”

“Có lý!” Đường Đông Đông gật đầu.

Dặn dò Đường Đông Đông xong, Quan Hạ Nhi lại quay đầu nhìn về phía ba vị trưởng làng: “Trưởng làng, ông Tam, lão Triệu, các ông đi thông báo cho công nhân ở công trường và xưởng gạch nghỉ việc toàn bộ!”

“Tại sao phải nghỉ việc?” ông Tam hỏi.

“Nhân viên hộ tống không đủ người, nên công nhân nam phải lập thành đội đi tuần tra trong làng, vẫn trả lương như thường, bọn họ phải hỗ trợ nhân viên hộ tống đánh lại thổ phỉ.”

Quan Hạ Nhi nói: “Nói với bọn họ, lần này liên quan đến sự sống còn của làng chúng ta, tất cả đàn ông đều không thể lùi bước, nếu không bây giờ lập tức cút ra khỏi làng Tây Hà!”

Advertisement
';
Advertisement