Bản tính Trần Cát phong lưu, tất cả hoàng tử công chúa lớn nhỏ cộng lại có hơn một trăm người.

Thái tử Trần Trạch Hựu là con cả trong tất cả hoàng tử công chúa.

Thời kỳ phong kiến coi trọng thứ tự lớn nhỏ, mẹ của Trần Trạch Hựu lại là hoàng hậu, hắn ra đời không bao lâu đã được lập làm người kế vị.

Vì là con đầu lòng, Trần Cát lần đầu làm cha nên rất yêu quý Thái tử, muốn gì có đó.

Trần Trạch Hựu từng cầm ngọc tỷ đập quả óc chó, Trần Cát cũng không ngăn cản.

Cũng chính sự nuông chiều này, dẫn đến việc Trần Trạch Hựu ngày càng láo xược, ngày càng hống hách.

Giễu cợt thái giám thì đã đành, mười hai tuổi hắn đã bắt đầu làm nhục cung nữ.

Phải biết rằng, cung nữ trong hậu cung đều là của một mình hoàng đế, Thái tử cũng không được phép động vào.

Sau khi hoàng hậu phát hiện, đã tìm một lý do xử tử cung nữ kia, đồng thời cảnh cáo Trần Trạch Hựu.

Nhưng Trần Trạch Hựu nếm được mùi rồi lại càng muốn ăn thêm, miệng thì đau khổ hứa hẹn, rất nhanh đã giở thói cũ, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cung nữ liên quan đến cũng mỗi lúc một đông.

Hoàng hậu không còn cách nào, chỉ có thể ra sức che đậy.

Cuối cùng, giấy làm sao gói được lửa, sau đó Trần Cát phát hiện, vì thế nổi trận lôi đình, đuổi Thái tử về Đông Cung.

Sau khi đến Đông Cung, Thái tử cùng với mấy tên công tử bột Tiết Hàn Lư câu kết với nhau, càng trở nên không kiêng nể gì, trong vài năm không biết đã gây họa cho bao nhiêu cô nương, mãi đến khi chuyện thanh lâu bị khui ra, cuối cùng Thái tử mới dừng lại.

Không phải hắn thay đổi tính tình, mà chuyện này làm Thái tử trở thành trò cười cho cả kinh thành, hắn nhớ mãi, từ đó trở nên càng âm thầm, làm việc gì cũng càng kín kẽ hơn.

Mặc dù Cửu công chúa vẫn chưa tìm được chứng cứ, chứng minh chuyện của Tây Xuyên có liên quan đến Thái tử, nhưng loại chuyện này không cần chứng cứ, chỉ cần cô nghi ngờ là đủ rồi.

Cho nên Cửu công chúa không có bất kỳ thiện cảm gì với Thái tử.

Cô ấy không quan tâm đến mấy lời châm chọc của hắn, xách váy dửng dưng, giẫm lên bục gỗ để lên xe ngựa.

Thấm Nhi vén rèm lên, trước khi Cửu công chúa vào khoang xe, đột nhiên cô ấy quay đầu nhìn Thái tử: "Trần Trạch Hựu, chuyện ở Tây Xuyên, bổn cung khuyên huynh tốt nhất nên dừng tay lại, bằng không huynh sẽ hối hận."

"Trần Văn Nhi, muội đang uy hiếp bổn vương sao?" khuôn mặt Thái tử lạnh lùng hỏi.

"Huynh có thể cho là như vậy", Cửu công chúa dửng dưng đáp.

Thái tử bị Cửu công chúa chèn ép nhiều năm, hôm nay Cửu công chúa sa sút nên hắn đến để xem chuyện cười.

Kết quả Cửu công chúa quá bình thản, căn bản không có dạng vẻ chán nản của kẻ thua cuộc.

Điều này làm Thái tử rất thất vọng.

Nếu chỉ như vậy thì đã đành, đằng này Cửu công chúa còn uy hiếp hắn.

Thái tử vô cùng tức giận, chỉ vào Cửu công chúa hét lớn: "Trần Văn Nhi, cô gả đến Thổ Phiên, người Thổ Phiên cũng không cần cô, bây giờ ngay cả hoàng cung mà cô cũng không vào được thì dựa vào đâu để uy hiếp bổn vương?”

"Vốn tưởng rằng mấy năm nay huynh có tiến bộ phần nào, cuối cùng một chút điềm tĩnh cũng chẳng có, nói bừa mấy câu đã nổi trận lôi đình."

Cửu công chúa cười gượng lắc đầu: "Giao Đại Khang cho huynh, e rằng sẽ thực sự diệt vong!"

"Trần Văn Nhi, cô dám nguyền rủa Đại Khang!"

Thái tử giậm chân mắng: "Cô đợi đó cho bổn vương, bây giờ bổn vương sẽ đi đến phủ Tông Nhân!"

"Lúc này rồi mà còn đi mách lẻo giống như một đứa con nít."

Cửu công chúa hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện với Thái tử, cô ấy cười nhạo rồi bước vào xe ngựa.

Đợi đến lúc xe ngựa rời đi, Cửu công chúa lại vén rèm lên, nhìn Thái tử thở dài: "Trần Trạch Hựu, nếu như huynh không muốn nhìn Đại Khang tan rã, tốt nhất nên có điểm dừng, đừng đâm đầu như con thiêu thân nữa, đặc biệt là ở Tây Xuyên.”

Nói xong, cô ấy buông rèm xuống rồi rời đi.

Trong mắt Thái tử lóe lên tia sắc lẹm, chân mày nhíu lại.

Advertisement
';
Advertisement