Đến lúc tờ mờ sáng, sương mù đã dày đặc đến mức bước ra xa ba bước đã không nhìn thấy người.

"Tẩu tẩu, đây không phải là tình huống tốt lành gì!"

Tiểu Ngọc nhìn sương mù dày đặc, cau mày lại: "Sương mù dày đặc như vậy, nếu thổ phỉ nhân lúc có sương mù mà vào làng, chúng ta sẽ gặp rắc rối."

"Đúng là ông trời cũng không giúp ta!"

Quan Hạ Nhi than thở một câu rồi nói: "Bảo người đi nói với ba vị trưởng làng, huy động toàn bộ đội đánh hổ, gia tăng số lần tuần tra, tuyệt đối không thể để cho kẻ khác lén vào làng!"

"Vâng!" Tiểu Ngọc xoay người rời đi.

Nhưng cô ấy còn chưa đi tới cửa, đột nhiên nghe được đằng xa truyền tới một tiếng động lớn.

Trong sương mù, ở hướng đông nam toàn một màu đỏ rực.

Quan Hạ Nhi căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Tiểu Ngọc.

Sương mù quả thực quá dày đặc, Tiểu Ngọc lúc này cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy lấy lại bình tĩnh rất nhanh, an ủi: "Tẩu tẩu đừng lo, có lẽ là nơi nào đó bốc cháy, nếu là thổ phỉ tấn công, nhân viên hộ tống nhất định sẽ bắn tên ra tín hiệu."

Vừa dứt lời, từ hướng đông nam bỗng truyền đến mấy âm thanh chói tai.

Ngay sau đó còn truyền tới một tiếng nổ kịch liệt.

Mặt Quan Hạ Nhi biến sắc, đang chuẩn bị cho người hỏi thử chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một nữ nhân viên hộ tống chạy như bay vào.

"Phu nhân, tổ trưởng, không xong rồi, thổ phỉ đốt pháo đài số hai, số ba rồi."

Nữ nhân viên hộ tống nói nhanh: "Có bình dầu bị ném vào trên rương đựng lựu đạn của pháo đài số ba, hộp lựu đạn đã bị đốt cháy!"

"Cái gì?"

Đường Đông Đông hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống dưới đất với đôi chân mềm nhũn.

Pháo đài số hai, số ba nằm ở cửa làng, hai cái pháo đài đó bị công phá, gần như tương đương với việc mở cửa làng Tây Hà ra.

"Tại sao lại như vậy?" Tiểu Ngọc cũng kinh ngạc không thôi.

Nhưng Quan Hạ Nhi vốn luôn nhu nhược, lúc này lại trở nên bình tĩnh khác thường, hỏi: "Nói mau, chuyện gì đã xảy ra?"

Nữ nhân viên hộ tống lau mồ hôi trên mặt, nhanh chóng kể lại sự việc.

Thổ phỉ không lợi dụng sương mù dày đặc lén vào làng như Quan Hạ Nhi nghĩ, mà bí mật đưa dầu theo tiếp cận pháo đài từ phía trước.

Nếu bình thường, thổ phỉ chắc chắn không thể nào thành công được.

Nhưng vừa rồi sương mù quả thực quá dày đặc, đợi đến lúc nhân viên hộ tống đứng gác trong pháo đài phát hiện ra điều gì đó bất thường thì thổ phỉ đã đến bên dưới pháo đài.

Sau đó những bình dầu được bọc kĩ càng bị đập vỡ

Pháo đài mặc dù đều được làm bằng bê tông, nhưng dính dầu thì vẫn cháy.

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá dựng trên pháo đài cũng chìm trong biển lửa.

Hai tòa pháo đài bất khả xâm phạm cứ bị phá hủy như vậy.

"Phu nhân, tổ trưởng, thổ phỉ đã vào làng rồi, mọi người mau nghĩ cách đi!" Nữ nhân viên hộ tống cuống cuồng nói.

"Thông báo đội đánh hổ lập tức ngăn chặn cho ta!"

Hai mắt Quan Hạ Nhi đỏ ửng, lạnh lùng quát: "Nói với ba vị trưởng làng, cho dù như thế nào, cũng quyết không thể để cho thổ phỉ vào làng!"

"Vâng!" Nữ nhân viên hộ tống trả lời một tiếng, xoay người chạy.

"Tiểu Ngọc, cô mau phái người đi điều động các công nhân nữ trong ca ban ngày, cố gắng hết sức giúp đội đánh hổ!"

Quan Hạ Nhi nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Nếu như không thấy rõ, cứ để cho các cô ấy tự do hành động, thấy thổ phỉ lập tức giết chết!"

Advertisement
';
Advertisement