Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đám thổ phỉ lúc trước khí thế hừng hực bị mấy mấy chục kỵ binh đánh cho chạy tán loạn!

Lưu Thiết vẫn không thôi, chia quân đội thành hai tốp, một tốp tiếp tục truy sát, một tốp cưỡi ngựa đuổi theo, tiếp tục xua đuổi, đánh bọn thổ phỉ khác.

Lưu Thiết cưỡi ngựa vào làng, đúng lúc gặp Tiểu Ngọc nghe tin đuổi tới.

“Sao bây giờ huynh mới đến!”

Tiểu Ngọc nhìn đám thổ phỉ liều mạng trốn chạy ở cổng làng, lại nhìn Lưu Thiết đang cưỡi ngựa, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

Với tư cách là người phụ trách tình báo ở làng Tây Hà, Tiểu Ngọc hiểu rõ tình huống trong làng.

Có thể nói là vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị đám thổ phỉ đánh vào.

Hậu quả sau khi thổ phỉ vào làng, Tiểu Ngọc không cần nghĩ cũng biết.

Lưu Thiết nhìn xung quanh, vẻ mặt cũng vô cùng tức giận.

Anh ta nhận được tin của Tiểu Ngọc nên dẫn người quay về, ngoại trừ ngựa chiến của mình, mỗi người còn đem theo ba bốn con ngựa nữa.

Lo lắng trong làng xảy ra chuyện, Lưu Thiết dẫn theo kỵ binh, chỉ đổi ngựa không đổi người, suốt đường không nghỉ mà quay về.

Kết quả vẫn tới muộn.

Tuy những thi thể trước đó đã được đưa đi liệm nhưng vết máu trên đất, vết chém trên thân cây, lỗ tên trên tường… Tất cả đều có thể thấy được trận chiến vô cùng ác liệt đã xảy ra trong làng!

Lưu Thiết đang chuẩn bị nói thì thấy Quan Hạ Nhi từ trong hẻm xông ra.

Nhìn thấy cảnh tượng ở cửa làng, bước chân của Quan Hạ Nhi dừng lại, chầm chậm dựa vào tường, hai chân mềm nhũn.

Hai hàng nước mắt chảy xuống.

Không phải bị doạ sợ, mà là kích động.

Cô thấp thỏm lo sợ bao nhiêu ngày, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống rồi!

Cuối cùng cũng tạm thời tiêu diệt được vòng vây của bọn thổ phỉ rồi!

Bảo vệ được làng làng rồi!

"Phu nhân, ta về muộn rồi!"

Lưu Thiết nhảy từ trên ngựa xuống, tay phải đặt trước ngực, cúi đầu trước mặt Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi đưa tay lau nước mắt, sắc mặt lại trở nên bình tĩnh lại, lưng cũng thẳng lên, mở miệng nói: "Thiết Tử ca, huynh về rồi, bên phía Kiếm Môn Quan sắp xếp ổn thỏa chưa?"

"Phu nhân yên tâm, Điền tiên sinh ở Kiếm Môn Quan, mọi chuyện luôn do anh ta xử lý, ta ở đó hay không cũng không khác gì nhau."

Điền tiên sinh là một trí thức trung niên của làng Điền Gia, sau khi Kim Phi trỗi dậy đến làng Tây Hà làm ăn, ông ta luôn giúp Kim Phi một số công việc giấy tờ, đối nhân xử thế cũng thạo, xử lý chuyện liên tục, đúng là phù hợp hơn so với người mù chữ như Lưu Thiết.

Quan Hạ Nhi gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy Thiết Tử ca, huynh đưa bao nhiêu người và ngựa tới?"

"Tám mươi kỵ binh, ba trăm ngựa chiến!"

"Người đâu?" Quan Hạ Nhi nhìn sau lưng Lưu Thiết.

Kỵ binh được Lưu Thiết chia thành hai tốp đi giết thổ phỉ, bây giờ Lưu Thiết chỉ dẫn theo hai người.

"Ta sai Phương Châu đi truy sát đám thổ phỉ bỏ trốn, Lão Lôi đi sang làng Thanh tiễu rồi."

"Phương Châu, Lão Lôi?" Quan Hạ nhi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Trước đây cô rất ít quan tâm chuyện của tiêu cục, cô đều không có ấn tượng với hai người mà Lưu Thiết nói.

"Ồ, Phương Châu và Lão Lôi đều là người từ ngoài làng, gần đây mới lên làm trung đội trưởng."

Lưu Thiết vội vàng giải thích.

"Sai người truyền lời cho họ, ta cho họ một nén hương, không được nương tay, giết cho ta, giết được bao nhiêu giết bấy nhiêu!"

Quan Hạ Nhi sát khí bừng bừng nói: “Sau một nén hương, họ phải trở về!”

“Vâng!”


Trong ấn tượng của Lưu Thiết, Quan Hạ Nhi luôn là người nhẹ nhàng bình tĩnh, đây là lần đầu anh ta thấy vẻ mặt cô nghiêm túc và nghe thấy cô nói lời tàn nhẫn như vậy.
Advertisement
';
Advertisement