"Bắt được bao nhiêu người?" Quan Hạ Nhi ngẩng đầu hỏi.
"Không có con số cụ thể, nhưng xem ra có khoảng bốn năm trăm người", nhân viên hộ tống đáp.
"Bốn năm trăm người...?" Quan Hạ Nhi gật đầu, nói: "Đi nói với Lưu Thiết, giết sạch đi!"
"Giết... giết sạch ư?"
Nhân viên hộ tống hoài nghi liệu bản thân có nghe nhầm hay không.
Trước đây trong lòng Quan Hạ Nhi luôn rất phẫn nộ, nhưng cô luôn kiềm chế.
Nhưng khi nghe nói thổ phỉ muốn xẻo tai nữ công nhân đem đi lĩnh thưởng, cô không thể kiềm chế nổi nữa, lập tức bùng nổ.
“Đi nói với Lưu Thiết, Quan Hạ Nhi ta nói giết hết toàn bộ!”
Mắt Quan Hạ Nhi đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Giết hết! Chặt đầu!”
“Chặt đầu?”
Nhân viên hộ tống lại bị dọa cho một phen.
Thời phong kiến coi trọng toàn thây, thông thường chỉ có phạm nhân tội ác tày trời bị xử tử mới bị chặt đầu.
Ngay cả người tàn nhẫn như Thiết Ngưu, hành quyết thổ phỉ trên đỉnh Song Đà cũng chỉ treo cổ mà thôi.
Nhân viên hộ tống thực sự không hiểu, Quan Hạ Nhi bình thường trông dịu dàng, tại sao lại ra lệnh tàn nhẫn như vậy.
A Cúc nhìn thấy nhân viên hộ tống còn đang hoài nghi, âm thầm ra ám hiệu bằng mắt.
Nhân viên hộ tống hiểu ra thì vội vàng theo A Cúc sang một bên.
A Cúc âm thầm kể hết chuyện đã trải qua cho nhân viên hộ tống.
Lúc này, nhân viên hộ tống mới hiểu tại sao Quan Hạ Nhi lại mất kiểm soát như vậy.
“Mẹ hắn chứ, không ngờ chúng lại muốn xẻo tai, bị chặt đầu cũng đáng!”
Nhân viên hộ tống tức giận không thôi, quay người đi ngay.
Không lâu sau, Lưu Thiết lại đích thân đến.
“Sao, đương gia không có nhà, lời ta nói không có tác dụng đúng không?”
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lưu Thiết, hỏi: “Ta nói chặt đầu, nếu đương gia về trách tội thì ta chịu, không phải liên lụy tới huynh!”
“Phu nhân, ý ta không phải như vậy!”
Lưu Thiết vội vàng giải thích: “Không phải Đường trưởng xưởng nghi ngờ sau lưng có kẻ giở trò sao? Ta hỏi Đại đương gia của bọn thổ phỉ, hắn nói chuyện lần này là mưu kế của một kẻ tên là Lưu tiên sinh.”
“Lưu tiên sinh?” Quan Hạ Nhi lập tức hỏi: “Ngày trước Tiểu Bắc bị thủy tặc cướp bóc ở Giang Nam, nghe nói cũng là Lưu tiên sinh, là cùng một người sao?”
“Không biết, có lẽ không phải.”
Lưu Thiết nói: “Ta cũng nghe nói về Lưu tiên sinh kia rồi, tiên sinh vẫn luôn đuổi theo hắn đến Đông Hải vẫn chưa về, hắn cũng không thể trở lại nhanh như vậy.”
“Cũng phải,” Quan Hạ Nhi gật đầu: “Lưu tiên sinh này ở đâu?”
“Đại đương gia kia nói trước kia ở gần nhưng không biết chạy từ lúc nào, ta đã sai người lên núi tìm rồi.”
Lưu Thiết nói: “Nhưng loại người này còn lươn lẹo hơn cá chạch, bây giờ sương trong núi dày đặc, người của ta cũng không đủ, chưa chắc đã bắt được.”
“Đã từng để một tên Phùng tiên sinh chạy thoát rồi, dù thế nào cũng phải bắt được tên Lưu tiên sinh này!”
Quan Hạ Nhi nói: “Sai người quay về thông báo cho Tiểu Ngọc, bảo cô ấy phát động người dân, bao vây năm dặm quanh núi Dương Khuyên, không được để tên này thoát!”
Lưu Thiết nghe vậy, mắt sáng lên, vội gật đầu: “Bây giờ ta đi làm ngay!”
Theo lời Đại đương gia, Lưu tiên sinh chỉ đưa theo một hộ vệ.
Bây giờ sương dày đặc, trời lại tối đen, người bản địa trên núi còn có thể lạc, hai người ngoài bọn hắn có thể chạy đến đâu được chứ?
Chẳng mấy chốc, hai nhân viên hộ tống cưỡi ngựa quay về làng Tây Hà.
“Phu nhân, chuyện chặt đầu, người thật sự không nghĩ lại sao?”
Lưu Thiết thấy Quan Hạ Nhi đã bình tĩnh lại, dò hỏi.