Cô ấy không ngốc, huống hồ Quan Hạ Nhi đã nói rõ ràng như vậy, dù có ngốc cũng nghe hiểu ý của Quan Hạ Nhi là gì.
“Sao, muội không bằng lòng à?”
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi không tiếp lời, vội nói: “Nếu muội thấy tuổi ta nhỏ thì gọi ta là muội muội cũng được.”
“Ý ta không phải như vậy, chỉ là tỷ… tỷ tỷ nói bất ngờ quá, ta chưa định thần được…”
Tả Phi Phi bỗng xua tay giải thích.
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi đổi cách gọi nên cũng hiểu ý của cô ấy.
Cô cúi đầu nhìn nữ công nhân đã chết trên đất thở dài: “Phi Phi, nếu muội đã gọi ta là tỷ tỷ thì cũng là bằng lòng vào cửa nhà họ Kim, vậy ta không coi muội là người ngoài nữa, muội giúp ta một việc.”
Sau khi trải qua biến cố gia tộc, Tả Phi Phi đã không còn là tiểu thư nhà giàu ngây thơ.
Trải qua thời gian khó khăn, cô ấy đã quá hiểu lòng người hiểm ác.
Lời của Quan Hạ Nhi khiến cho Tả Phi Phi trở nên cảnh giác.
Mặc dù khi đến núi Thiết Quán, Quan Hạ Nhi luôn tỏ ra mình là người yếu đuối nhu nhược, nhưng trong lòng thì khó nói, Tả Phi Phi và mẹ vất vả lắm mới có được cuộc sống bây giờ, Tả Phi Phi rất sợ nếu mình làm gì sai tất cả mọi thứ sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Quan Hạ Nhi đã nói đến mức này, cô ấy chỉ có thể cắn răng hỏi: “Tỷ muốn ta làm gì? Chỉ cần không ảnh hưởng đến xưởng, Phi Phi nhất định sẽ dốc hết sức để làm!”
“Ta đã đồng ý với A Nguyệt tỷ sẽ lập bài vị cho tỷ ấy.”
Quan Hạ Nhi nói: “Không chỉ riêng A Nguyệt tỷ, những tỷ muội khác đã mất trong trận chiến cũng không thể trở thành cô hồn dạ quỷ, cho nên ta muốn xây từ đường để tỏ lòng thành kính với họ.
Muội là trưởng xưởng, muội hãy chọn một nơi để xây đi.
Đúng rồi, còn chuyện gia phả, ta không biết chữ, Phi Phi xuất thân từ gia đình tri thức, chúng ta hãy cùng nhau làm đi.”
Biết Quan Hạ Nhi muốn mình làm chuyện này, đôi mi thanh tú của Tả Phi Phi hơi nhíu lại, hỏi dò: “Xây từ đường lập gia phả đều là chuyện lớn, tiên sinh không có ở đây, chúng ta tự mình quyết định, hình như không ổn lắm?”
Ở thời kỳ phong kiến, xây từ đường lập gia phả là chuyện vô cùng lớn, phải do trưởng bối đức cao vọng trọng trong gia tộc quyết định, phụ nữ không được can thiệp.
Bây giờ Quan Hạ Nhi muốn làm cả hai việc này, lại giao cô ấy, khiến Tả Phi Phi lo lắng có phải Quan Hạ Nhi muốn hại cô ấy hay không.
Nếu như khi Kim Phi trở về mà tức giận, chẳng phải cô ấy sẽ phải chịu tội sao?
“Đừng lo, nếu tiên sinh trách phạt ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Quan Hạ Nhi hiểu sự lo lắng của Tả Phi Phi, cười nói: “Các tỷ muội ở đây đều có thể làm chứng.”
Ở đây không chỉ có Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi, còn có A Cúc lãnh đạo các nữ nhân viên hộ tống và không ít nữ công nhân của núi Thiết Quán.
Nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, Tả Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn không đồng ý ngay mà đề nghị: “Tỷ, ta nghĩ là chuyện này hãy chờ tiên sinh về bàn bạc thêm rồi hãy làm…”
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi vẫn còn do dự cũng không kiên trì nữa: “ Nếu muội cảm thấy không ổn, thì trước tiên cứ xây từ đường, lập bài vị cho các tỷ muội, còn chuyện gia phả và tên từ đường, chờ tiên sinh trở lại ta sẽ thương lượng với chàng.”
Quan Hạ Nhi dám tự mình làm chủ vì cô hiểu Kim Phi.
Kim Phi vốn không quan tâm đến những chuyện này, hơn nữa trước khi lập gia đình y chỉ có một thân một mình, không có trưởng bối trong nhà.
Quan Hạ Nhi biết Kim Phi chắc chắn sẽ không phản đối quyết định của mình.
Nhưng nếu Tả Phi Phi lo lắng Quan Hạ Nhi sẽ không ép cô ấy.
Gần đây cô đã lao lực quá độ, không muốn tranh cãi thêm nữa.
“Được, ta sẽ đi làm ngay bây giờ!”
Tả Phi Phi hành lễ với Quan Hạ Nhi: “Ta thay các tỷ muội cảm ơn tỷ tỷ!”
Giờ Tả Phi Phi đã có thể chắc chắn rằng Quan Hạ Nhi không muốn hại cô ấy, mà thật lòng nghĩ cho các nữ công nhân đã mất.
Nhưng mình lại nghi ngờ tỷ ấy…
Tả Phi Phi không khỏi cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.