"Một con dao phay chỉ có thể đổi được ba lương gạo kê sao?"
Đường Tiểu Bắc tròn mắt nhìn tấm bảng gỗ.
"Muốn đổi lấy được ba lượng gạo kê, con dao đó phải còn tốt, được rèn đủ vật liệu, nặng hơn một cân, nếu như đã qua sử dụng nhiều năm, mài quá nhiều thì ba lượng gạo cũng không đổi được."
"Đây là ăn cướp à?" Đường Tiểu Bắc tức giận nói.
"Nếu không thì chúng cần nhiều người như vậy làm gì?"
Đại Lưu cười khẩy, liếc nhìn cái lều.
Một túp lều nho nhỏ chỉ có ba túi gạo mà đếm sơ qua phải tới mười mấy người đàn ông cường tráng trông coi.
Nhìn thấy đám người Kim Phi đang tiến tới, kẻ nào kẻ nấy cũng nhấc kiếm lên như sắp gặp phải kẻ địch mạnh.
Dân chúng đang vây quanh gian hàng cũng nhao nhao tản ra, đứng ở phía xa nhìn.
Một người đàn ông trung niên trông giống như quản sự kéo quần đi ra, theo sau là một người phụ nữ tóc tai rối bời.
Hẳn là cuộc sống trước kia của người phụ nữ này không quá tệ, nước da cô ta không ngăm đen như những dân thường khác, cũng không quá gầy, nhìn còn khá có nhan sắc.
Sau khi đi ra, cô ta sợ hãi nhìn đám người Kim Phi, rồi lại nhìn người đàn ông trung niên kia một cách mong chờ.
Gã đàn ông mất kiên nhẫn lấy hai thanh gạo ra từ trong túi rồi đổ vào ống trúc.
Có lẽ gã cảm thấy hai thanh hơi nhiều, vậy là lại đổ bớt đi một ít, sau đó mới ném nó cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ nhặt ống trúc lên, che mặt chạy đi.
Đuổi người đi rồi, gã đàn ông trung niên chầm chậm chạy tới trước mặt Kim Phi, vẻ mặt nịnh nọt, hỏi: “Vị tiên sinh này, có chuyện gì sao ạ?”
Nói xong, gã còn cố ý vỗ cái cột bên cạnh một cái.
Trên cột có treo một lá cờ thêu một chữ “Liêu”.
Kim Phi hiểu rằng hành động của gã ta là đang nhắc nhở y, rằng đây là gian hàng của nhà họ Liêu.
Y không biết gì về nhà họ Liêu này, mà cho dù có biết thì cũng không để ý.
Kim Phi lạnh lùng, hỏi: "Cũng không có việc gì, ta chỉ muốn tới đây xem nhà ngươi ăn cướp thế nào thôi!"
"Tiên sinh, ngài cứ nói đùa, chúng tôi đây là thuận mua vừa bán, sao có thể nói là ăn cướp được?"
"Một con dao phay đổi lấy ba lượng gạo kê mà gọi là thuận mua vừa bán hả?"
"Bây giờ ngài cứ đi hỏi xung quanh, chúng tôi chưa bao giờ ép ai mua hay bán cái gì cả, đều là do dân chúng tự nguyện đến đổi!"
Gã đàn ông trung niên giảo hoạt ngụy biện: "Hoàn toàn là tự nguyện!"
"Nhà ngươi quả thật không ép mua ép bán, chỉ nhân lúc cháy mà hôi của thôi!" Kim Phi chế giễu: "Hai cái này khác nhau nhiều lắm sao?"
Chúng dựng một gian hàng đổi đồ lấy thức ăn, vì biết rằng sẽ có rất nhiều dân chúng tới đây, lương thực mang trên người cơ bản đã ăn hết, nếu không dùng thứ đáng giá đổi lấy lương thực thì rất có thể ngày mai sẽ chết đói.
Chết rồi, đồ có giá trị tới đâu cũng về tay người khác.
Cho nên vì sống sót, dân chúng phải cắn răng đổi.
"Tiên sinh, rốt cuộc thì ngài muốn gì?"
Gã đàn ông trung niên thấy giọng điệu của Kim Phi không mấy thiện cảm, nụ cười nịnh nọt trên mặt cũng thu lại, hỏi: "Nếu ngài chỉ dừng chân ở đây nghỉ ngơi một chút, chúng tôi sẽ dâng trà ngon lên. Còn nếu ngài muốn làm cái khác, tôi không thể không nhắc nhở, nơi này là gian hàng nhà họ Liêu."
"Nhà họ Liêu à? Chưa nghe bao giờ!" Kim Phi lắc đầu, nói: "Ngươi ném bảng hiệu nhà họ Liêu ra đây để uy hiếp ta sao?"
Kim Phi biết, những gian hàng như này, ở Xuyên Thục chắc chắn còn rất nhiều.
Y chỉ định đến xem nơi này có chuyện gì, cũng không định nhúng tay vào giải quyết.
Nhưng giọng điệu của gã này lại khiến y rất khó chịu.
Đáng tiếc là gã này vẫn chưa nhận thức được điều gì, vẫn giả vờ cười nói: "Nếu tiên sinh cảm thấy tôi đang uy hiếp ngài thì tôi cũng không còn cách nào khác."