Quan Hạ Nhi người mặc giáp đen, sống lưng ưỡn thẳng, tư thế anh dũng hiên ngang.
“Tiên sinh xem ra Hạ Nhi phu nhân rất nhớ ngài, đến tận đây để đón.”
Đại Lưu cười trêu ghẹo.
“Ngươi chơi với Hầu Tử một thời gian đã nhiễm thói thích tìm đường chết của anh ta đúng không?”
Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu: “Nếu ngứa đòn thì tìm một gốc cây mà cọ, đừng chọc vào ông đây!”
“Khụ khụ, ta sai rồi!”
Đại Lưu nhớ đến bộ dạng thê thảm của Hầu Tử sau khi bị Đường Tiểu Bắc chỉnh đốn, không lạnh mà run, liên tục nhận sai!
“Trở về sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Kim Phi hừ một tiếng, thúc ngựa chạy lên phía trước.
Ở đối diện, Quan Hạ Nhi đã nhảy xuống ngựa chiến, chờ ở ven đường.
Kim Phi càng lại gần, mắt Quan Hạ Nhi càng ửng đỏ.
Từ khi Kim Xuyên xuất hiện thổ phỉ, Quan Hạ Nhi ăn ngủ không ngon, rất sợ nếu xảy ra sai sót sẽ phá hỏng những gì Kim Phi vất vả lắm mới có được.
Cuối cùng cô cũng thành công chống đỡ.
Chờ được Kim Phi trở lại.
Nhìn thấy Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, Quan Hạ Nhi cố nhịn để không nhào vào lòng Kim Phi khóc thật lớn: “Đương gia, chàng về rồi!”
“Ừ, ta về rồi!”
Kim Phi không phải người giỏi biểu đạt, y trả lời khô khan một câu, sau đó đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào lòng.
Quan Hạ Nhi vốn đã gầy, lần này gặp lại còn gầy hơn.
Sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Không cần phải hỏi Kim Phi cũng biết gần đây cô phải chịu áp lực lớn như thế nào.
Nếu là trước đây, với tính cách của Quan Hạ Nhi nhất định sẽ không chịu làm mấy hành động như thế này trước mặt mọi người.
Nhưng lần này cô không né tránh, để yên cho Kim Phi ôm mình.
Dựa vào lòng Kim Phi, tâm trạng Quan Hạ Nhi lập tức ổn định lại.
“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi…”
“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi…”!”
Quan Hạ Nhi tiếp đón Kim Phi từ đằng xa, ngoài nhớ nhung, còn có một mục đích khác là dẫn Kim Phi đi tới núi Thiết Quán một chuyến.
Nghĩ tới trận chiến trên núi Dương Khuyên mà mình nhìn thấy trong tình báo, lòng Kim Phi cũng cảm thấy kì lạ.
Y gật đầu nói: “Được, đi núi Thiết Quán xem thử.”
“Đương gia à, các tỷ muội hy sinh đều đã nhận giấy hôn thư với chàng, cũng coi như người nhà họ Kim.”
Quan Hạ Nhi tiếp tục nói: “Lúc đương gia không ở đây, ta đã tự làm chủ, đồng ý xây từ đường cho bọn họ, viết vào gia phả của nhà họ Kim, mong đương gia đồng ý.”
Nói xong cô căng thẳng nhìn Kim Phi, sợ Kim Phi bác bỏ đề nghị của mình.
“Nàng sắp xếp rất tốt, ta không có ý kiến.”
Kim Phi nhìn khuôn mặt mong đợi của Quan Hạ Nhị, vừa vui mừng vừa đau lòng.
Vui mừng là Quan Hạ Nhi trưởng thành rồi, đau lòng cũng là vì cô đã trưởng thành.
Nếu có thể, Kim Phi hy vọng Quan Hạ Nhi mãi mãi không phải trải qua những chuyện phiền lòng này, cả đời đều không lo không nghĩ như trước kia.
Nhưng trời không chiều lòng người, lúc trong làng gặp khó khăn, Quan Hạ Nhi vẫn phải đứng lên ra mặt.
Vốn dĩ Kim Phi không giỏi biểu đạt, nên dù trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Quan Hạ Nhi: “Đi thôi, chúng ta cùng đi lên núi Thiết Quán!”