"Không cần, bổn cung ăn rồi."
Cửu công chúa đã quen với cách hỏi thăm ân cần của Kim Phi, mỉm cười khoát tay từ chối.
Giọng điệu và sắc mặt cô ấy vẫn bình thường, nhưng Kim Phi lại cảm nhận được mùi vị ghen tuông loáng thoáng mơ hồ…
Y sờ mũi, đành phải chuyển chủ đề một lần nữa, hỏi Đại Lưu: "Các huynh đệ đã trở về doanh trại chưa?"
Ngày hôm qua, khi giải tán bên ngoài huyện phủ Kim Xuyên, Đại Lưu đã dặn dò các nhân viên hộ tống về doanh trại báo danh vào giờ Thìn.
Kim Phi dù có đùa giỡn với Quan Hạ Nhi cũng không quên chuyện quân sự, lúc này còn chưa tới giờ Thìn.
"Các huynh đệ đều đã đến đông đủ, đang chỉnh hàng ở ngoài sân."
"Ngựa chiến và đồ dùng đâu?"
"Các huynh đệ bên hậu cần đêm qua đã tăng ca, chuẩn bị xong cả rồi ạ."
"Vậy được, chờ mọi người sắp xếp xong, chúng ta xuất phát."
Kim Phi nhét một cái bánh bao vào miệng, lại cầm thêm hai cái nữa, định bước ra cửa.
Lúc này y phát hiện Cửu công chúa mặc một bộ váy dài vô cùng hoa lệ, y khẽ cau mày.
Hôm qua đã thỏa thuận trước ở trong rừng, rằng Cửu công chúa sẽ tới Tây Xuyên cùng y.
Nhưng nhìn cô ấy bây giờ hoàn toàn không giống đang chuẩn bị đi xa.
"Điện hạ, người định tới Tây Xuyên bằng xe ngựa ạ?"
Kim Phi cho rằng Cửu công chúa muốn trì hoãn nên giọng điệu không thân thiện lắm.
"Đương nhiên là không, nhưng bổn cung đã sắp xếp xong cả rồi, không cần gấp gáp đâu."
Cửu công chúa khẽ mỉm cười nói: "Tiên sinh cứ yên tâm, dùng cơm nước xong rồi hẵng đi, sẽ không làm lỡ việc."
"Đã sắp xếp xong ư?" Kim Phi hỏi: "Sắp xếp thế nào?"
"Sắp xếp thế nào thì tiên sinh không cần lo, chắc chắn sẽ khiến ngài sẽ hài lòng."
Cửu công chúa mỉm cười đáp lại.
Chỉ mong là vậy!”
Mặc dù Kim Phi biết Cửu công chúa tự tin như vậy là có nguyên nhân, nhưng vẫn không muốn chờ đợi thêm nữa: “Điện hạ, chậm trễ dễ sinh biến cố, hay là chúng ta sớm lên đường đi.”
Nhưng không ngờ Cửu công chúa không những không di chuyển, ngược lại còn ngồi xuống: “Bánh bao này nhìn không tệ, bổn cung chờ đợi nãy giờ cũng hơi đói rồi, Thấm Nhi, lấy cho ta một cái.”
Nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, Quan Hạ Nhi vừa mới khôi phục lại sắc mặt bình thường lại nhanh chóng đỏ bừng.
Kim Phi cũng không nói gì.
Là một người làm khoa học kỹ thuật, Kim Phi nói chuyện hay làm việc đều thích thẳng thắn, không thích lòng vòng đi đoán ý trong lời nói của người khác.
Nhưng lời này của Cửu công chúa không giấu giếm gì, ngay cả Quan Hạ Nhi cũng hiểu được thì y đương nhiên cũng nghe hiểu.
Cô ấy đang oán trách thời gian chờ quá lâu…
Cửu công chúa không phải là người không biết phân biệt trái phải, nếu đã nói như vậy thì nhất định đã nắm chắc phần thắng.
Nghĩ vậy, Kim Phi cũng không vội vàng nữa.
Y kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Quan Hạ Nhi, vừa múc cháo cho Quan Hạ Nhi, vừa nói:
“Điện hạ, ta và Hạ Nhi đã là vợ chồng, lại xa cách nhiều ngày, thân mật một hồi cũng là điều đương nhiên!”
Chúng ta đã hẹn giờ lên đường là giờ Thìn, ta cũng không tới trễ, phải chờ thời gian dài là do điện hạ tới sớm, không thể trách người khác.”
Nói xong y còn giống như khoe khoang, hôn một cái lên mặt Quan Hạ Nhi.
“Đương gia, chàng muốn chết hả?”