Đáng tiếc, Cửu công chúa không cho Kim Phi có cơ hội rút đao, lạnh giọng quát: “Láo xược! Kim tiên sinh là đội trưởng thị vệ của bổn cung, những người này đều là thân vệ của bổn cung!”
Nói xong cô ấy nhìn về phía Đại Lưu: “Ai dám cởi đao của bọn họ, chính là có âm mưu muốn ám sát bổn cung, giết hết không cần luận tội!”
“Vâng!”
Đại Lưu khẽ liếm môi, giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc đầy khiêu khích với giáo úy của binh phủ: “Đến đây!”
Các nhân viên hộ tống khác cũng vội vàng cầm lấy cán đao, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
Mặc dù số lượng nhân viên hộ tống không nhiều, nhưng khí thế thì hoàn toàn đè bẹp binh phủ.
Giáo úy của binh phủ sợ tới mức không dám tiến lên, quay đầu nhìn về phía thái giám.
Bấy giờ thái giám mới nhớ ra Kim Phi còn có chức danh là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa.
Thấy không có cách nào để làm khó Kim Phi được, chỉ đành vẫy tay gọi đội trưởng binh phủ quay lại.
Loại trò hề để ra oai phủ đầu này, hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Cửu công chúa được, cô ấy cũng lười lằng nhằng với một tên thái giám quá lâu.
Đến khi giáo úy của binh phủ lui sang một bên, cô ấy mở miệng nói: “Bọn người Từ mập đâu, gọi hết ra đây.”
“Điện hạ có ý gì? Hạ quan nghe không hiểu.”
Thái giám giả vờ ngớ ngẩn.
“Nghe không hiểu thì thôi.”
Cửu công chúa lười nói nhiều với ông ta, vẫy tay với Tần Minh: “Đội trưởng Tần, bắt lấy ông ta đưa sang một bên, đợi người tới đủ rồi cùng hỏi.”
“Điện hạ, ta là quan lớn được bệ hạ lựa chọn cẩn thận, còn là châu mục của Tây Xuyên, điện hạ không có quyền bắt ta!”
Thái giám thấy Tần Minh thật sự dẫn người tiến lên muốn bắt mình, vội vàng lấy kim bài ở thắt lưng ra: “Ta có kim bài do bệ hạ ban tặng, ai dám đụng vào ta?”
Tần Minh thấy vậy, lập tức dừng bước.
Kim bài do chính hoàng đế tự tay ban tặng, ở một mức độ nào đó, là đại biểu cho chính hoàng đế.
Tần Minh thật sự không dám động vào ông ta.
Cửu công chúa hừ một tiếng, nhảy xuống khỏi ngựa chiến.
“Tiên sinh, ta mượn đao một chút.”
Lúc đi qua bên cạnh Kim Phi, cô ấy cởi Hắc Đao trên ngựa chiến xuống.
“Điện hạ, người muốn làm gì?”
Thái giám sợ tới mức lùi về sau hai bước, lại giơ cao kim bài lên lần nữa.
Cửu công chúa cử động cổ tay, quăng bao đao đi, dùng tất cả sức mạnh trên người, đánh mạnh vào mặt thái giám!
Bốp!
Hai cái răng bay ra khỏi miệng thái giám, cả người thái giám bị đánh cho mơ hồ.
Mông ông ta ngồi bệt xuống đất, kim bài trong tay cũng rơi ra một bên.
Cửu công chúa tiến lên nhặt kim bài, tiện tay cho vào túi: “Được rồi, bây giờ có thể bắt rồi!”
Kim Phi, Tần Minh, Thấm Nhi: “...”
Tất cả mọi người đều giống như thái giám bị đánh, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Cửu công chúa lại ra tay cướp kim bài, càng không ngờ là cô ấy sẽ tự mình ra tay đánh người!
Thật ra Cửu công chúa cũng không có cách nào.
Kim bài do chính hoàng đế ban tặng, ngoài cô ấy ra, những người khác ở đây đều không thể động vào thái giám.