Vốn dĩ đám quyền quý muốn thừa dịp giao lương thực để tìm cơ hội phát tin cầu cứu, nhưng khi nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, tia cầu may nhỏ bé cuối cùng trong lòng bọn họ đã hoàn toàn bị dập tắt.
Nhà họ Khánh làm ăn ở Xuyên Thục nhiều năm như vậy, nên khắp chốn đều có tai mắt của nhà họ Khánh, nếu không cũng không thể bắt hết đám tay sai của bọn họ nhanh như vậy.
Thật sự là quá khó để nhóm quyền quý này có thể giở trò dưới mắt Khánh Hâm Nghiêu.
Sau đó Cửu Công chúa quay người nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh có hài lòng với kết quả này không?"
Kim Phi không trả lời mà hỏi lại: "Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương thì sao?"
"Nếu không có gì bất ngờ, thì bây giờ đầu của bọn họ đã được treo ở cửa thành Quảng Nguyên và Kim Xuyên." Cửu công chúa đáp lại.
Lúc này, Kim Phi mới khẽ gật đầu.
Nhóm quyền quý cách đó không xa nghe được lời này, đều tỏ vẻ khó tin.
Từ cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Cửu công chúa có thể thấy, Cửu công chúa đã làm to chuyện, thậm chí còn tới mức không chết không ngừng với nhiều gia tộc như vậy, thế mà đều là vì Kim Phi?
Bọn họ thật sự rất muốn hỏi rốt cuộc Cửu công chúa đang nghĩ gì vậy?
Điên rồi sao?
Đáng tiếc bọn họ không có dũng khí đi hỏi, mà cho dù có hỏi Cửu công chúa cũng sẽ không trả lời bọn họ.
"Tiên sinh hài lòng là được rồi!"
Cuối cùng khóe miệng Cửu công chúa cũng nở nụ cười: "Bổn cung hơi mệt, chuyện sau đó nhờ tiên sinh phối hợp với Hâm Nghiêu ca ca!"
"Điện hạ yên tâm, cho dù Kim Phi có dùng hết sức mình cũng sẽ cố gắng để làm!”
Kim Phi trịnh trọng gật đầu.
Cửu công chúa đã thực hiện lời hứa của mình, giờ đến lượt Kim Phi.
"Vũ Dương tin tưởng tiên sinh!"
Cửu công chúa mỉm cười với Kim Phi, rồi quay người rời đi.
Khi ra khỏi sân, đến nơi mà Kim Phi không thể nhìn thấy, bỗng sức lực trên người Cửu công chúa như rút hết đi, hai chân mềm nhũn, ngã về phía trước.
May là Thấm Nhi nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy cô ấy.
"Vũ Dương, muội sao vậy?"
Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.
"Không sao, gần đây lên đường liên tục nên hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Cửu công chúa xua tay nói: "Mộ Lam tỷ tỷ đừng lo lắng, cũng đừng làm kinh động đến người khác!"
Lúc này, dù Khánh Mộ Lam có ngay thẳng đến đâu, thì cô ấy cũng đã nhận ra gì đó rồi.
Cô ấy quay đầu lại thoáng nhìn vào sân, cuối cùng vẫn kiềm chế sự xúc động muốn đi gọi Kim Phi, cùng Thấm Nhi đỡ Cửu công chúa đi nghỉ ngơi.
Kể từ khi nhận được thánh chỉ, Cửu công chúa vẫn luôn bôn ba trên đường.
Không phải là kiểu bôn ba bình thường, mà là kiểu liều mạng lên đường trong gió tuyết.
Áp lực trong lòng cũng vượt quá sức tưởng tượng.
Nếu là người bình thường có lẽ đã đổ bệnh từ lâu.
Thực ra, Cửu công chúa cũng sắp không kiên trì được nữa.
Nhưng lúc đó tình hình thiên tai ở Tây Xuyên càng ngày càng nghiêm trọng, còn Kim Phi lại giống như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào, nên Cửu công chúa cũng không dám nghỉ ngơi hay ốm đau.
Chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Lúc này cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc, cô ấy cũng không thể chịu đựng được nữa.
Sau khi được Khánh Mộ Lam đưa về phòng, cô ấy vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi, sau đó bắt đầu phát sốt.
Cô ấy nóng sốt đến mức mơ màng, miệng lại liên tục kêu: "Tiên sinh, Văn Nhi cầu xin ngài, Văn Nhi không muốn trở thành kẻ thù của tiên sinh..."
"Rốt cuộc giữa Vũ Dương và tiên sinh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Khánh Mộ Lam tò mò nhìn Thấm Nhi.
Sau đó, Thấm Nhi đã kể hết những chuyện xảy ra bên ngoài huyện phủ Kim Xuyên khi Cửu công chúa đuổi theo Kim Phi.
“Vũ Dương thật sự ở một mình với tiên sinh trong rừng cây nhỏ hơn nửa canh giờ ư?” Khánh Mộ Lam hỏi: “Bên cạnh không có bất kỳ ai khác sao?”