Bên ngoài cửa thành Bắc, thi thể của lão già râu dê bị treo trên cửa thành.
Treo xác ngoài thành là hình phạt nặng hơn cả chặt đầu, đã nhiều năm không xuất hiện ở thành Tây Xuyên.
Dưới bảng thông báo bên ngoài, dân chúng tụ tập xung quanh chỉ vào thi thể của lão già râu dê.
Nha dịch giơ loa sắt, đọc đi đọc lại tội ác của lão già râu dê trên bảng thông báo.
“Khó trách công chúa điện hạ muốn treo xác người này, quá xấu xa, lại độc ác tăng cao giá lương thực!”
“Bản thân tích trữ lương thực bán đã đành, còn ngăn cản kho lương của Kim tiên sinh, ngăn cản Kim tiên sinh bán lương thực giá hợp lý!”
“Không để tiên sinh bán lương thực đã đành, còn bày mưu tính kế đuổi Kim tiên sinh và công chúa điện hạ ra khỏi Tây Xuyên, đúng là quá đáng!”
“Người như vậy nên chém làm trăm mảnh, đoạn tử tuyệt tôn!”
“Phi!”
“Cửu công chúa làm tốt lắm!”
“Nha dịch nói, Kim tiên sinh mang từ Giang Nam về rất nhiều lương thực, rất nhanh sẽ mở kho bán lương thực, giá lương thực rất nhanh sẽ hạ xuống, mọi người đừng sợ!”
“Công chúa điện hạ và Kim tiên sinh giết nhiều nhân vật lớn như vậy, không biết có bị trả thù không!”
“Công chúa và Kim tiên sinh làm đúng, ai dám trả thù bọn họ?”
“Chuyện triều đình, không phải cứ ngươi làm đúng là được, nhiều nhân vật lớn như vậy, dễ giết lắm sao?”
“Nếu công chúa điện hạ và Kim tiên sinh dám giết, nhất định là đã nắm chắc rồi!”
“Hy vọng là thế!”
...
Nội dung trên thông báo là điều mà Cửu công chúa đã sớm suy nghĩ kỹ, nội dung về cơ bản là thật.
Dân chúng căm ghét những quyền quý tích trữ lương thực, lại vô cùng biết ơn Cửu công chúa, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu.
Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu dẫn một đám quyền quý ‘khoả thân’ diễu hành, dân chúng từ xa đã phát hiện ra.
Sau khi nhận ra người dẫn đầu là Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu, dân chúng rồn rập vây quanh bọn họ.
“Kim tiên sinh, những người này là ai vậy?”
“Ta biết một người, là ông chủ cửa hàng lương thực Hưng Long ở phố Tây, ta từng dỡ hàng cho nhà họ, từng gặp một lần!”
“Kia chính là Triệu quản sự ở nha phủ, sao ông ta lại trần truồng như vậy?”
“Nhất định là cấu kết với đám buôn lương thực bị Khánh đại nhân phát hiện, nên bị diễu hành trên đường phố!”
“Đúng!”
“Đưa ta tảng đá, đập chết ông ta!”
Dân chúng cho rằng những người trần truồng này chính là những quyền quý buôn lương thực trên thông báo, nhanh chóng nhặt bùn đá trên đất, ném tới.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Mạnh Thiên Hải lập tức chỉ huy quân Uy Thắng đi duy trì trật tự.
Kim Phi dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống nhanh chóng đi qua cổng thành trở lại thương hội Kim Xuyên ở thành Tây Xuyên.
Dân chúng kích động đến mức dù có quân Uy Thắng duy trì trật tự thì đám phú thương cũng bị đánh bầm dập.
Đến đại lao Tây Xuyên, quân Uy Thắng chia bọn họ thành nhiều loại.
Những người buôn lương thực bị nhốt trong một phòng giam.
“Các ngươi ở lại đây một đêm trước, ngày mai sẽ có người đưa các ngươi đến nha phủ rút đơn tố cáo thương hội Kim Xuyên.”
Một tiểu đội trưởng quân Uy Thắng vừa khoá cửa vừa nói.
“Rút đơn tố cáo xong có phải bọn ta sẽ được về không?”
Một tên buôn lương thực trong đó hỏi.