Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chu Trần Thị hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Kim Phi.

“Không có ý đồ gì cả, chỉ là muốn giúp những nạn dân sẵn lòng dốc sức lực, tìm ra con đường sống mà thôi.”

Kim Phi đáp.

Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì cứu giúp khắp thiên hạ.

Bây giờ Kim Phi đã hoàn toàn có chỗ đứng ở Đại Khang này, không cần phải tiếp tục buồn phiền về an nguy, kế sinh nhai của mình nữa. Nếu y muốn, bây giờ y có thể sống một cuộc sống xa hoa với vợ và thê thiếp xinh đẹp.

Nhưng y không cam lòng.

Nhất là sau khi nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của những tên phú hào, phú thương giàu có đó ở sơn trang Lục Thủy.

Y không muốn giống như những tên phú hào đó, trở lên béo ị và làm nô lệ cho dục vọng.

Buồn nôn!

Vì vậy y mới càng thêm kiên định với suy nghĩ lúc trước.

“Tiên sinh, thứ cho ta ngu muội, không biết tại sao ngài nhất định phải làm như vậy, ta muốn hỏi tiên sinh một câu.”

Chu Trần Thị thấy Kim Phi đã hạ quyết tâm, đành bất lực hỏi: “Sửa đường xây cầu, trùng tu công trình thủy lợi đều là những công trình lớn, tiền của ngài liệu có đủ không?”

“Đây chính là lý do mà ta tìm Linh Lung cô nương tới đây.”

Kim Phi quay đầu về phía Chu Linh Lung: “Bên phía tiền trang đã chuẩn bị như thế nào rồi, có thể huy động được bao nhiêu người?”

Trước khi y rời khỏi Tây Xuyên, đã cố ý đào tạo Chu Linh Lung, chuẩn bị đưa cô ấy lên kinh thành để lập tiền trang.

Sau đó, Kim Phi đi Giang Nam rồi lại đi Đông Hải, cộng thêm tình hình còn nhiều điều còn chưa rõ nên chuyện này cũng đành bỏ ngỏ.

Nhưng Chu Linh Lung vẫn luôn dựa theo những yêu cầu của Kim Phi, đào tạo những nhân tài có liên quan.

Tiền trang Kim Xuyên thành lập không được bao lâu, Kim Phi và Cửu công chúa đã bị quyền quý tính kế đuổi đi, Khánh Hâm Nghiêu cũng bị cắt chức.

Nhóm thương nhân vừa thấy tình thế không ổn, chẳng những không dám tích trữ tiền riêng nữa mà còn phải xử lý hết toàn bộ số tiền đã gửi trước đây.

Cho dù như thế Kim Phi vẫn viết thư bảo Chu Linh Lung mở thêm nhiều chi nhánh nữa, và bảo Chu Du Đạt tổ chức cho dân chúng gửi tiền.

Lúc đầu Chu Du Đạt còn cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì trong tay dân chúng có thể có được mấy đồng chứ?

Tiền gửi còn không bằng tiền thuê mặt bằng và tiền công nhân viên của thương hội Kim Xuyên nữa.

Nhưng Kim Phi đã yêu cầu như thế, Chu Linh Lung lại thúc giục mãi, Chu Du Đạt chỉ có thể làm theo.

Hiện tại tiền trang Kim Xuyên ở Tây Xuyên, cả lớn cả nhỏ cộng lại có bảy cơ sở.

Chu Du Đạt không hiểu dụng ý của Kim Phi, nhưng Chu Linh Lung lại biết. Kim Phi muốn cô ấy xây dựng tiền trang là vì muốn rèn luyện năng lực nghiệp vụ của nhân viên công tác.

Cho nên trong khoảng thời gian Kim Phi không ở đây, Chu Linh Lung giống như Đường Tiểu Bắc lúc trước, đến chỗ bọn buôn người mua rất nhiều nô bộc thông minh và biết chữ, mang về huấn luyện.

Điểm khác nhau của Chu Linh Lung và Đường Tiểu Bắc chính là khi trước ở Quảng Nguyên, Đường Tiểu Bắc chỉ mua nô bộc nữ.

Bởi vì lúc đó Kim Phi vẫn chưa có tiền, nô bộc nữ lại rẻ, chỉ cần tốn chút tiền là đã mua được một đám.

Lúc xây dựng tiền trang, Kim Phi đã không còn thiếu tiền nữa, cho nên phạm vi lựa chọn của Chu Linh Lung đã lớn hơn nhiều.

Biết Kim Phi sẽ nhanh chóng cần dùng đến những người này, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần biết chữ biết số, cô ấy sẽ mua hết.

Dân chúng được Chu Du Đạt tổ chức đi gửi tiền chính là công cụ để chưởng quầy tiền trang tương lai rèn luyện tay nghề.

Hiện tại, đã đến lúc kiểm nghiệm kết quả huấn luyện rồi.

“Thời gian hơi ngắn, kết quả huấn luyện không lý tưởng lắm, miễn cưỡng có thể ra ngoài làm chưởng quầy, nắm giữ tuyến đầu chỉ có ba mươi lăm người, hơn hai trăm người còn lại vẫn cần huấn luyện.” Chu Linh Lung nói.

“Nhiều vậy sao?” Kim Phi hơi bất ngờ.

Tiền trang mới mở, nghiệp vụ rất đơn giản, cơ bản chỉ có nghiệp vụ nạp và rút tiền.


Cho nên yêu cầu của Kim Phi đối với chưởng quầy không cao, chỉ cần biết chữ, biết tính toán cơ bản là được, nhưng Chu Linh Lung có thể bồi dưỡng được nhiều người trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, điều này khiến Kim Phi rất bất ngờ.
Advertisement
';
Advertisement