Chu Du Đạt chỉ tay về phía túp lều đằng xa.
Người dân lập tức lao tới.
"Mọi người đều xếp hàng cả rồi, ai dám chen hàng thì đi trở về xếp lại từ đầu, ai gây chuyện sẽ bị hủy bỏ tư cách ngay hôm nay!"
Nhân viên hộ tống duy trì trật tự, cầm loa hét lớn.
Người dân vốn đang lộn xộn một đống lập tức bắt đầu ngoan ngoãn xếp hàng.
Trong lều, Chu Linh Lung và nhân viên của tiền trang đã chuẩn bị kỹ càng.
Người dân nào có sổ tiết kiệm thì đóng dấu lên luôn, những nhân viên hộ tống ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong, bèn múc lương thực ra từ trong túi lương thực.
Đại Khang không có túi nilon, người dân lần lượt cởi áo khoác xuống, lấy áo để đựng.
Mỗi người dân có thể mượn bao nhiêu lương thực, đều đã được quy định rõ ràng, có nhân viên hộ tống chuyên phụ trách cân đo đong đếm.
Sau khi nhân viên tiền trang trải qua đợt huấn luyện của Chu Linh Lung có thể làm mấy việc đơn giản thế này với tốc độ rất nhanh, mấy chục giây đã làm xong một lượt.
Mấy chục nhân viên làm việc cùng lúc, chỉ nửa buổi sáng, tất cả người dân gặp nạn ở nhà họ Chu đều đã được nhận lương thực.
Đồng thời, tin tức Kim tiên sinh sẵn lòng cho mượn lương thực cũng được truyền ra ngoài.
Người dân ở khắp nơi đua nhau đến, bị các nhân viên hộ tống chặn lại ở bên ngoài nhà họ Chu.
"Kim tiên sinh, ngài cũng cho ta mượn một ít lương thực với, con cái nhà ta đã ba ngày chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi!"
"Kim tiên sinh, cho ta mượn một ít lương thực đi, ta sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho ngài!"
"Kim tiên sinh, ta sẵn sàng làm công cho ngài, không cần tiền công, chỉ cần cho ta ăn miếng cơm là được!"
Vô số người dân đang cầu xin ở bên ngoài nhà họ Chu.
"Đại Lưu, đi ra ngoài nói rõ ràng với họ về điều kiện mượn lương thực và lãi suất, sau đó cho bọn họ vào."
Kim Phi đứng ở trên đài cao, nhìn người dân ngơ ngác ngoài thôn, trong lòng cũng cảm thấy chua xót: "Cho bọn họ vào theo từng nhóm, giữ gìn trật tự cho tốt, cẩn thận xảy ra tình huống giẫm đạp."
Lúc này người dân ai cũng đói chịu không nổi, phải dựa vào một chút sức lực còn sót lại mới đứng được, lỡ như có người bị ngã, lại bị đạp mấy đạp, nói không chừng sẽ chết.
"Vâng!" Đại Lưu gật đầu, chạy đi sắp xếp.
Đói đã đáng sợ rồi, đáng sợ hơn nữa là nhìn cha mẹ con cái đang sống sờ sờ chết đói ngay trước mặt mình.
Chưa nói đến việc Kim Phi không gài bẫy trong lãi suất cho vay của người dân, cho dù là có, người dân cũng không quan tâm đến.
Sắp chết đói rồi, cho dù là một cái bẫy, bọn họ cũng sẵn sàng nhảy vào.
Đây cũng là nguyên nhân cho việc rất nhiều tá điền biết rõ địa chủ đang gài bẫy bọn họ, cũng không thể không chấp nhận.
Tình hình đúng như Kim Phi dự đoán, Đại Lưu nói xong chính sách mượn lương thực, người dân lập tức chen lấn nhau vào thôn.
Cũng may Đại Lưu đã có chuẩn bị trước, cùng nhân viên hộ tống duy trì trật tự.
Bên trong thành Tây Xuyên, Cửu công chúa cũng không dám nghỉ ngơi nhiều, giống như Kim Phi, trời vừa mới sáng cô ấy đã thức dậy.
Khánh Mộ Lam sợ quấy rầy Cửu công chúa, nên đến giữa buổi sáng mới tới thăm.
Kết quả là vừa vào nhà đã phát hiện trên giường không có người.
"Vũ Dương, đại phu bảo muội nằm yên trên giường nghỉ ngơi nửa tháng, sao muội lại đi ra?"
Khánh Mộ Lam tìm được Cửu công chúa ở thư phòng, không nói lời nào đã kéo cô ấy ra ngoài: "Mau cùng ta đi về nghỉ ngơi."