Nhìn thấy Kim Phi đi càng ngày càng xa, sắc mặt Ngụy Đại Đồng cũng trở nên kiên định.

Cuối cùng ông ta dùng sức đá vào bụng ngựa, đuổi theo Kim Phi.

“Nghĩ kĩ rồi à?” Kim Phi không quay đầu hỏi.

“Nghĩ kĩ rồi!” Ngụy Đại Đồng gật đầu nói: “Ta sẵn sàng xây dựng công trình thủy lợi cùng với điện hạ và Kim tiên sinh!”

Tục ngữ nói quan quản lý cấp trên không bằng quan quản lý hiện tại, đám quyền quý có lợi hại dù sao cũng ở kinh thành.

Tây Xuyên dù sao vẫn là địa bàn của nhà họ Khánh, Khánh Hâm Nghiêu là người lãnh đạo trực tiếp muốn làm khó ông ta dễ dàng hơn nhiều so với đám quyền quý, đám quyền quý cũng sẽ không bảo vệ ông ta.

Ngược lại, nếu ông ta chọn đứng về phía Khánh Hâm Nghiêu, nếu đám quyền quý muốn làm khó thì Khánh Hâm Nghiêu sẽ bảo vệ ông ta.

Về việc Kim Phi đảm bảo Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu không làm khó ông ta, loại quan viên cáo già như Ngụy Đại Đồng hoàn toàn không tin.

Cũng không dám tin.

Sở dĩ Ngụy Đại Đồng quyết định như vậy, cuối cùng cũng là đã cân nhắc tình thế giữa đám quyền quý và Cửu công chúa, đưa ra phán đoán phù hợp nhất với lợi ích của mình.

Ngoài ra, còn có cảm tình của người có học thức thời đại phong kiến.

Từ xưa tới nay, lao dịch đều là bắt buộc.

Kiểu làm thuê này của Cửu công chúa và Kim Phi chưa từng có trong sử sách, nhất định sẽ được ghi vào lịch sử.

Ông ta tham gia vào cũng có thể để lại một dấu ấn trong sử sách.

Có lẽ dấu ấn này cũng không sâu đậm nhưng chắc chắn sẽ là hình tượng tích cực về việc đưa ra chính sách cho dân chúng.

Đối với Ngụy Đại Đồng thì như vậy cũng đủ rồi.

Huống chi ông ta còn trẻ, còn muốn thăng tiến.

Mà muốn thăng tiến, bắt buộc phải theo một phe phái, nếu không Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều có thân tín của riêng mình, không phải nên đề bạt thân tín của mình sao?

Tại sao phải đề bạt một người ngoài như ông ta?

Quan hệ giữa đám quyền quý rất rắc rối phức tạp, cho dù ông ta có nương nhờ, đến lượt ông ta được đề bạt cũng không biết đến khi nào.

Mà mạng lưới quan hệ của Cửu công chúa đơn giản hơn nhiều, cơ hội của ông ta cũng lớn hơn rất nhiều.

Sau khi cân nhắc tất cả các mặt, cuối cùng Ngụy Đại Đồng vẫn chọn đứng về phe Cửu công chúa và Kim Phi.

“Ngụy đại nhân, nói thật, nếu ngài thật sự không muốn hiện tại có thể rời đi, ta vẫn xem ngài là bạn. Nếu ngài ngoài mặt đồng ý, nhưng sau khi việc xảy ra lại không làm được thì ta thật sự sẽ tức giận!”

Giọng điệu của Kim Phi trở nên nghiêm túc: “Hoặc là không gia nhập, đã gia nhập thì tuyệt đối không một dạ hai lòng!”

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ điện hạ đã giao, tuyệt đối sẽ không một dạ hai lòng!”

Ngụy Đại Đồng vỗ ngực đảm bảo.

“Ta tin Ngụy đại nhân!” Kim Phi vươn tay phải ra: “Hoan nghênh Ngụy Đại nhân gia nhập!”

“Cảm ơn tiên sinh đã tiến cử ta với điện hạ.” Ngụy đại nhân cũng vươn tay phải ra bắt tay với Kim Phi: “Ta đã ghi nhớ trong lòng.”

“Không cần cảm ơn ta, điều quan trọng nhất là phải làm tốt chuyện sông Kim Mã.”

Kim Phi vỗ vai Ngụy Đại Đồng: “Đi thôi, điện hạ và Khánh đại nhân đều đang đợi Ngụy đại nhân.”

Đại Khang không có cha con Lý Băng nên cũng không có đập Đô Giang.

Từ sông Mân đến sông Kim Mã, do núi Ngọc Lũy ở phía đông ngăn chặn nước sông chảy về phía đông nên rất dễ gây ra thiên tai lũ lụt.

Những năm qua, lũ lụt xung quanh Tây Xuyên hầu như đều liên quan đến sông Kim Mã, khiến cho người dân trong Xuyên Thục vô cùng khốn khổ.

Kim Phi lần đầu tiên đến sông Kim Mã đã phát hiện ra điều này.

Nhưng lúc đó đang chiến đấu với Đan Châu, y thực sự không có thời gian quan tâm.


Hiện tại mượn cơ hội này vừa hay xử lí một chút.
Advertisement
';
Advertisement