Nhìn chung, tính an toàn của khinh khí cầu khá cao, nhưng vẫn sẽ có sự cố.
Hơn nữa gió cũng phân tầng, có lúc dưới mặt đất không một chút gió, nhưng nói không chừng trên trời cao ngàn mét gió đang gào rú.
Kim Phi thực sự không hy vọng có một ngày nhìn thấy Lão Ưng rơi từ trên trời xuống.
Hơn nữa bay quá cao, oxy cũng càng ngày càng loãng, cần phải trang bị thêm bình dưỡng khí.
Dựa vào điều kiện hiện tại của Kim Phi, tách oxy ra là cả một vấn đề, càng không phải nghĩ đến bình oxy nữa.
Hơn nữa phải có thể bay tới năm trăm trượng, đã đủ thỏa mãn nhu cầu của y rồi, không cần phải để Lão Ưng đi mạo hiểm.
“Đã hiểu!”
Lão Ưng cũng biết rằng Kim Phi đang nghĩ cho mình nên cũng không ngoan cố nữa.
Lần này Kim Phi có thể dễ dàng để anh ta bay một trăm trượng là đã đủ để anh ta thỏa mãn rồi.
Anh ta cúi đầu đạp máy quạt gió mấy cái, ngọn lửa càng lúc càng cao, tốc độ bay của khinh khí cầu cũng càng lúc càng nhanh.
“Ba trăm trượng? Cao đến đâu?” Khánh Mộ Lam vẫn còn đang nghĩ chuyện ban nãy.
“Cao hơn ngọn núi này một chút.”
Kim Phi chỉ tay vào núi Ngọc Lũy bên cạnh.
“Cao hơn ngọn núi này hả?”
Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt.
Bắc Thiên Tầm đứng bên cạnh cô ấy càng căng thẳng hơn.
Cây mây dùng để bện giỏ khinh khí cầu cũng bị biến dạng.
“Chúng ta phải bay cao bay xa để quan sát địa hình xung quanh, nếu không thể cao hơn ngọn núi này thì còn xem cái gì nữa?”
Nói tới đây, Kim Phi nhìn Lão Ưng: “Phải rồi, lần này chuẩn bị đủ dây thừng không?”
“Yên tâm đi, tiên sinh, lần này ta kéo bốn xe dây thừng đến đủ đến một ngàn trượng đó!”
Lão Ưng nghe vậy, mắt hiện lên tia sáng: “Tiên sinh, cần dùng bao nhiêu trượng? Nhân lúc bây giờ còn chưa bay cao, ta hét xuống bên dưới một tiếng.”
Kim Phi nghĩ một hồi rồi đáp: “Chuẩn bị ba trăm năm mươi trượng là đủ rồi.”
Ba trăm năm mươi trượng là hơn một ngàn mét, đa đủ để quan sát xung quanh rồi.
“Vâng!”
Lão Ưng hơi thất vọng với quyết định của Kim Phi nhưng vẫn nghe lời hét xuống dưới sai họ chuẩn bị dây thừng ba trăm năm mươi trượng.
“Tiên sinh, không phải ban nãy ngài bảo Lão Ưng bay năm trăm trượng sao?” Khánh Mộ Lam xúi giục: “Lần này chúng ta bay năm trăm trượng đi.”
“Hôm nay không được, bên trên có gió.” Kim Phi lắc đầu.
“Ngài còn chưa lên, làm sao biết bên trên có gió.”
“Cô nhìn mây trên trời đi, có phải cứ trôi mãi không?” Kim Phi chỉ về nơi xa: “Không có gió thì làm sao chúng trôi được?”
Như muốn kiểm chứng lời của Kim Phi, y vừa nói xong thì có một trận gió.
Tuy không lớn nhưng vẫn khiến giỏ khinh khí cầu chao đảo.
Khánh Mộ Lam bị dọa một phen, vô thức nắm lấy cánh tay Kim Phi mà ôm chặt.
Ngụy Đại Đồng cũng vội nắm lấy giỏ, sắc mặt có chút trắng bệch nhưng vẫn không phát ra tiếng nào.
Còn Lão Ưng thì đã quen rồi, hai chân như bị ghim trên giỏ, không bám vào giỏ, dầu hỏa trên tay không hề tắt.
Phản ứng mạnh nhất phải kể tới Bắc Thiên Tầm và Kim Phi.
Bắc Thiên Tầm sợ độ cao, trước đây luôn nhẫn nhịn không thể hiện ra.