Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh, không phải ngài cố ý vẽ Đại Khang nhỏ như vậy chứ?”

“Không phải ta vẽ Đại Khang nhỏ, mà là so với thế giới này, Đại Khang thật sự rất nhỏ.”

Kim Phi nói: “Người giỏi còn có người giỏi hơn, thế giới rộng lớn vô tận, vượt qua cả trí tưởng tượng của cô.”

“Tỷ, tiên sinh sẽ không nói dối về vấn đề này đâu.”

Cửu công chúa nói: “Ta ở trong cung đã từng xem tranh phong thuỷ xung quanh Đại Khang, không khác biệt lắm so với bản đồ mà tiên sinh vẽ. Thật ra địa bàn mà người Khiết Đan và Thổ Phiên chiếm giữ cũng lớn hơn so với chúng ta, địa bàn của người Đảng Hạng ở Mạc Bắc cũng không nhỏ.”

“Điện hạ cũng không cần tự xem nhẹ mình vậy đâu.” Kim Phi cười nói: “Địa bàn của người Khiết Đan và người Đảng Hạng mặc dù lớn, nhưng hầu hết là khí hậu giá rét, mỗi năm có khoảng một nửa thời gian là phải mặc áo lông thường xuyên, mỗi năm chỉ có thể trồng một mùa vụ, ở Đại Khang vẫn tốt hơn nhiều.

Ở Thổ Phiên cũng khắc nghiệt như vậy, lãnh thổ có lớn hơn nữa thì cũng không nuôi được bao nhiêu người, nên bọn họ mới quyết tâm chinh phạt Đại Khang, bởi vì bọn họ cũng muốn sống ở một nơi ấm áp.”

“Tiên sinh nói cũng có lý."

Khoé miệng Cửu công chúa lại nhếch lên.

“Haizz…”

Khánh Mộ Lam thấy vậy cũng không nói gì chỉ lấy tay che trán.

Cửu công chúa từ trước đến giờ đều đoan trang cao quý, mỗi cái nhăn mày hay một tiếng cười cũng đều có ý riêng.

Nhưng từ khi ở cùng với Kim Phi, mọi thứ đều thay đổi.

Cô ấy sẽ thường xuyên bởi vì một ánh mặt của Kim Phi mà thay đổi sắc mặt, cũng sẽ vì một câu nói của Kim Phi mà nở nụ cười.

“Tiên sinh, đây là Thái Bình Dương mà ngài nói sao?”

Ánh mắt của Cửu công chúa bị thu hút bởi một khoảng trống rộng lớn nằm giữa lục địa Á Âu và lục địa Nam Mỹ.

“Đúng rồi, chỉ cần xuyên qua vùng biển này, là có thể đến Nam Mỹ, mang theo khoai tây, ngô, khoai lang, bí đỏ, ớt… trở về!”

Trong mắt Kim Phi loé lên một tia hào quang: “Đến lúc đó cuộc sống của dân chúng ở Đại Khang chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều!”

“Tiên sinh, cần phải mất bao lâu mới làm ra con thuyền có thể đi xa?”

“Ta cũng không biết, lúc rời khỏi Đông Hải, bến thuyền còn chưa xây xong nữa.”

Kim Phi nói: “Nhưng gần đây ta đã gửi mấy phong thư thúc giục tiến độ thi công ở bên đó, cũng gửi không ít vật liệu qua, Hồng Đào Bình xuất thân từ gia đình có truyền thống đóng thuyền, có lẽ là không bao lâu nữa đâu!"

“Vậy bổn cung mong chờ tiên sinh giương buồm trở về, giải quyết vĩnh viễn vấn đề ấm no của Đại Khang ta!”

“Ta cũng mong chờ ngày đó!”

Kim Phi cũng lộ ra vẻ chờ mong.

Hiện tại cục diện ở Đại Khang là một đống hỗn loạn, Kim Phi cũng lo lắng bản thân sẽ có chuyện không may xảy ra.

Xế chiều ngày hôm đó, y lại đến tìm Cửu công chúa để giải thích cho cô ấy về Châu Phi, Châu Đại Dương và Châu Nam Cực, còn giảng giải ngoài Thái Bình Dương ra còn ba đại dương khác nữa.

Kim Phi giải thích vô cùng cặn kẽ, Cửu công chúa cũng lắng nghe hết sức nghiêm túc.

Cuối cùng Kim Phi còn vẽ ra đường đi ở trên bản đồ, ngay cả bản đồ với quả địa cầu cũng đều đưa cho Cửu công chúa.

“Tiên sinh, ngài đang chuẩn bị làm gì sao?”

Cửu công chúa nhận lấy quả địa cầu, khẽ cau mày.

Biểu hiện của Kim Phi ngày hôm nay, khiến cho cô ấy cảm thấy giống như đang dặn dò hậu sự…

“Người nghĩ gì vậy?”

Kim Phi kéo Cửu công chúa vào trong ngực: “Đây là sính lễ của ta, nhận sính lễ của ta, sau này sẽ là người của ta.”

Thật ra y không chỉ vẽ một tấm bản đồ thế giới, trong tay Đường Tiểu Bắc cũng có một tấm, nhà kho sau núi ở làng Tây Hà, cũng có vài cuốn sách mà y biên soạn.

Những thứ mà hôm nay nói với Cửu công chúa, y cũng đã từng nói với Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc.

Advertisement
';
Advertisement