Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Vậy ta đứng từ xa dập đầu với ngài ấy.”

“Ta cũng phải dập đầu một cái, nếu không có Kim tiên sinh, năm nay nhà ta cũng đã không trụ nổi rồi!”

“Các ngươi xem, quản lý của tiêu cục Trấn Viễn ra tiếp đón rồi.”

“Hình như Ngụy đại nhân cũng ra rồi!”

“Chẳng lẽ Kim tiên sinh tới thật sao?”

“Tiểu Yêu, tai ngươi thính nhất, ta đào đất cho ngươi, ngươi đi nghe xem có phải Kim tiên sinh không?”

Ngựa chiến thuần chủng là loài hiếm của Đại Khang, bình thường rất khó nhìn thấy.

Bây giờ xuất hiện đội kỵ binh trăm người bỗng thu hút rất nhiều ánh mắt của dân chúng.

Thế trận lớn như vậy, không phải Kim Phi thích phô trương, mà là không còn cách nào khác.

Cửu công chúa giết nhiều tên quyền quý như vậy, nhỡ có ai phái cao thủ ám sát hay mua chuộc thổ phỉ báo thù họ, không đủ nhân viên hộ tống bảo đảm an toàn, vậy chẳng phải nguy hiểm sao?

Vậy nên bây giờ Cửu công chúa và Kim Phi ra ngoài luôn được nhân viên hộ tống vây ở giữa.

“Tiên sinh, điện hạ đi đường xa tới đây, vất vả rồi!”

Đại đội trưởng phụ trách công trường đập Đô Giang chắp tay hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa.

Thấm Nhi nghe vậy hơi nhíu mày.

Thân phận Cửu công chúa cao quý, theo quy tắc, đại đội trưởng nên gọi điện hạ trước Kim Phi.

Nhưng nhân viên hộ tống lại gọi sau.

Điều này thể hiện trong lòng nhân viên hộ tống, Kim Phi quan trọng hơn Cửu công chúa.

Nhưng Thấm Nhi cũng không nhiều lời.

Cô ấy biết, vị trí của Kim Phi trong lòng nhân viên hộ tống rất cao.

Đừng nói là Cửu công chúa, cho dù Hoàng đế đến, có lẽ nhân viên hộ tống cũng sẽ chào Kim Phi trước.

Không chỉ nhân viên hộ tống mà ở làng Tây Hà, Kim Phi và Cửu công chúa cùng ra ngoài, dân làng cũng chào Kim Phi trước sau đó mới đến Cửu công chúa.

Thấm Nhi đã quen, nhưng trong lòng vẫn có chút bất bình.

“Các ngươi mới vất vả.”

Kim Phi nhảy xuống ngựa, đi cạnh đại đội trưởng: “Tình hình bên này thế nào?”

“Tình hình vẫn ổn định…”

Đại đội trưởng đi sau Kim Phi nửa bước, báo cáo với y tình hình thi công đập Đô Giang gần đây.

Bên ngoài nơi hai người đang đi bộ là nơi dân chúng đang làm việc.

Tuy họ không dám đến gần nghe trộm nhưng Kim Phi và đại đội trưởng cũng không cố tình thấp giọng, không ít người nghe thấy hai người nói chuyện, cũng xác nhận được thân phận của Kim Phi.

“Ôi, đúng là Kim tiên sinh đến rồi!”

“Không chỉ Kim tiên sinh, hình như Cửu công chúa cũng đến!”

“Công chúa? Ai cơ?”

“Nhìn dáng vẻ, có lẽ là người mặc áo khoác lông chồn kia.”

“Kim tiên sinh từ bi, ta dập đầu với ngài! Đa tạ ngài đã cho ta vay lương thực!”

Xác nhận thân phận của Kim Phi và Cửu công chúa, không ít người dân quỳ xuống bùn đất, dập đầu trước Kim Phi.

Advertisement
';
Advertisement