Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Không phải Kim Phi tham lam, không muốn trả nhiều tiền hơn cho người dân, mà là số tiền trong tay y có hạn, giá lương thực ở Giang Nam ngày càng cao, y chỉ có thể làm như vậy để cứu sống được nhiều người hơn.

Kiếp trước Kim Phi từng đi làm công việc thời vụ tại một công trường vào kỳ nghỉ hè chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền hơn.

Vì không biết kỹ thuật, chỉ có thể làm công nhân đẩy xi măng.

Mặc dù rất mệt nhưng một ngày nhận được một trăm tám mươi tệ.

Đó là mức lương lúc y học đại học, sau đó nghe nói lại tăng giá rồi.

Nếu có chút kỹ năng, đi làm các công việc kỹ thuật như làm thép và mộc thì có thể kiếm được ba bốn trăm hoặc bốn năm trăm tệ một ngày, bản thân có thể làm chủ thầu thì có thể kiếm được nhiều hơn.

Kim Phi nghĩ bây giờ người dân làm việc nặng quá, mà thù lao mình quy định lại quá ít.

Trước khi đến công trường, y vẫn cảm thấy thấp thỏm, sợ người dân mắng mình.

Không ngờ người dân không chỉ không mắng y mà còn cúi đầu với y, thậm chí nói y nhân từ.

Điều này khiến Kim Phi cảm thấy áy náy.

Trên đường về y không rời đi ngay, mà lấy cái loa sắp từ trong túi ngựa của Đại Lưu.

Gần đây Ngụy Đại Đồng mở cuộc họp với dân chúng, ông ta luôn dùng loa thiếc để nói, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng của Kim Phi, mọi người đều biết y có chuyện muốn nói, đều đồng loạt im lặng.

“Bà con, mọi người đứng dậy đi”.

Kim Phi giơ loa lên nói: “Ta vẫn còn trẻ, mọi người làm thế chẳng phải ta sẽ tổn thọ sao”.

“Kim tiên sinh, nếu không có ngài, ta không biết đã chết ở đâu rồi, đây là ơn cứu mạng, dập đầu một cái là chuyện nên làm”.

Ông lão Kim Phi đỡ dậy trước đó lau nước mắt nói.

“Ông lão nói quá rồi, làm việc được trả lương là chuyện đương nhiên, làm việc thì phải được trả tiền, không cần thiết phải làm thế. Hơn nữa, lương thực của việc đào kênh đều do Cửu công chúa điện hạ phát động, thương hội Kim Xuyên chỉ thay mặt làm thôi”.

Kim Phi nói: “Nói ra thì thật đáng hổ thẹn, năng lực của ta và điện hạ có hạn, nếu mọi người làm việc nặng nhọc như vậy mà lại chỉ được trả số tiền lương ít ỏi này, ta và điện hạ thấy có lỗi với các ngươi”.

“Tiên sinh, ngài đừng nói thế”.

Ông lão xua tay liên tục: “Trước kia xây đường dựng cầu, đào kênh đều là lao dịch, không chỉ không được trả công mà còn phải tự đem theo lương thực khô. Ngài không chỉ lo cơm nước mà còn phát lương thực cho ta, để ta có thể nuôi cháu. Ta sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên gặp được người người tốt bụng như ngài và Cửu công chúa điện hạ”.

“Đúng đó tiên sinh, nếu không có ngài và Cửu công chúa cho bọn ta làm việc, cả nhà bọn ta đều đã đói chết rồi”.

“Bây giờ ta và vợ đều làm việc ở công trường, bản thân có thể no ấm, còn có thể kiếm lương thực nuôi sống vợ và con”.

Những người khác cũng hùa theo.

“Tiên sinh, mau đi thôi, nếu không đi nữa thì không đi được đâu”.

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống thấy ngày càng nhiều người dân vây quanh, lo lắng nói.

“Đi thôi”.

Kim Phi vẫy tay với người dân xung quanh, rời đi trong sự bảo vệ của nhân viên hộ tống.

Cửu công chúa đi theo phía sau, nhìn bóng lưng Kim Phi, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Lần trước nhìn thấy cảnh tượng hàng vạn người dân cùng nhau bái lạy như thế này là lúc cô ấy đi cúng tế với hoàng đế. Để lấy lòng hoàng đế, Lễ bộ và Hộ bộ tổ chức cho hơn một vạn người dân cùng tham gia, nói là “vạn dân cầu phúc”.

Thật ra Cửu công chúa biết rất rõ, lần đó vạn dân cầu phúc chẳng khác nào một lần lao dịch, là bị Lễ bộ và Hộ bộ ép buộc đến.

Sau đó nói không chừng người dân lại mắng chửi hoàng đế.

Nhưng bây giờ lại khác.


Người dân quỳ xuống cúi lạy Kim Phi là sự biết ơn từ tận đáy lòng.
Advertisement
';
Advertisement