Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Từ Kiêu cũng biết tầm quan trọng của con kênh này liền lập tức gật đầu.

Cũng may con kênh này ở phía Nam, đội quân người ngựa Đảng Hạng không tới được, chỉ có thể phái số lượng ít như tinh sát tinh nhuệ qua thôi.

Có tận ba doanh trại canh gác, binh lính dù tinh nhuệ đến mức nào cũng không thể làm gì được con kênh này.

Còn chưa kể, cho đến hiện giờ, người Đảng Hạng vẫn chưa biết chuyện con đường bọn họ cần đi đã bị ngập nước, vẫn còn đang dồn toàn lực dập lửa.

Ngọn lửa cháy đến tận sáng mới tàn.

Để chỉ đạo công tác cứu hỏa, Lý Kế Khuê đầu bù tóc rối, khuôn mặt cũng cháy đen xì do khói.

Nhưng càng khiến hắn tức giận đó là toàn bộ chỗ lương thực khổng lồ đã bị cháy rụi hết, nhiều lều trại xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

“Trác Bản, tấn công núi Thanh Thủy cho ta, ta muốn Thiết Lâm Quân phải chết!”

Lý Kế Khuê phẫn nộ gầm lên.

“Rõ!”

Trác Bản đáp lại, lập tức bắt đầu tập hợp đội quân.

Trợ tá vốn định khuyên ngăn, nhưng nhìn sắc mặt của Lý Kế Khuê, chỉ thành thở dài một tiếng rồi từ bỏ.

Nửa tiếng sau, quân Đảng Hạng đã bắt đầu tấn công núi.

Núi Thanh Thủy được bao bọc bởi ba mặt vách đá dựng đứng, chỉ có mặt phía nam là có một con đường rộng chưa đầy hai trượng để đi lên núi, vì vậy con đường nhỏ này chính là chiến trường chính.

Vô số binh lính Đảng Hạng cầm theo dao rựa, lao tới chỗ con đường này.

Kim Phi điều một số cung hạng nặng qua, còn sắp xếp vài cái máy bắn đá.

Khi quân Đảng Hạng lao tới vị trí cách đó hơn chục mét, chỉ huy tác chiến Chung Ngũ hạ lệnh, cung thủ đã chuẩn bị sẵn lập tức lên dây.

Phập!

Một mũi tên khổng lồ như một ngọn giáo bắn ra từ bụi cỏ.

Với uy lực của cung hạng nặng, bắn từ khoảng cách gần như vậy, sức xuyên qua là vô cùng lớn.

Binh lính Đảng Hạng đứng sát nhau, một mũi tên lấy đi sinh mạng của hơn hai mươi người rồi mới dừng lại.

Trận chiến huyên náo lập tức im bặt.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, với những âm thanh giòn giã vang lên, lại thêm mấy mũi tên lao tới.

Hơn hai trăm binh lính Đảng Hạng vẫn đang chen chúc trên con đường chật chội lập tức bị tổn thất hơn nửa, trên mặt đất rải rác xác chết.

“Xông lên cho ta, cung hạng nặng của Thiết Lâm Quân muốn lên dây cần rất nhiều thời gian, đánh tiếp cho ta!”

Giáo úy phụ trách chỉ huy quân gầm lên.

Đám binh lính vốn đã bị dọa cho sợ mất mật ngay lập tức lấy lại can đảm, đạp lên xác chết của đồng đội, lại tiếp tục lao về phía trước.

Cùng với tiếng ra lệnh của giáo úy, trên con đường nhỏ chật hẹp lại kín mít binh sĩ Đảng Hạng.


Một giây sau đó, trong lùm cỏ cách đó mấy chục mét lại bay ra thêm rất nhiều mũi tên giống như thương giáo, hoàn toàn phong kín lấy con đường nhỏ.

Advertisement
';
Advertisement