"Vũ Dương, có phải người đang giấu ta điều gì không?"
Kim Phi nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa hỏi.
Cho dù là ngoại hình, dáng người hay là khí chất và phong thái, Cửu công chúa là một sự lựa chọn tốt nhất.
Cộng thêm thân phận công chúa, nếu nói Kim Phi không thèm muốn là giả tạo.
Bây giờ Cửu công chúa đã tự đưa đến tận cửa, theo lý thì Kim Phi phải vui mừng mới đúng.
Nhưng theo bản năng, y cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tiên sinh, nếu ngài không muốn thì cũng không sao!"
Cửu công chúa buông tay Kim Phi ra, quay người rời đi.
Vốn dĩ cô ấy tưởng rằng Kim Phi sẽ ngăn cô ấy lại, nhưng cuối cùng Kim Phi vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
Lần này Cửu công chúa thực sự nổi giận.
Cô ấy đã sớm biết Kim Phi là một người hèn nhát trong chuyện tình cảm nên cô ấy luôn chủ động trong mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là công chúa cũng cần có tôn nghiêm.
Bây giờ cô ấy đã chủ động đến nước này rồi, kết quả Kim Phi vẫn đứng yên bất động như người gỗ!
Điều này khiến Cửu công chúa cảm thấy ấm ức, thậm chí còn hơi tức giận.
Nhưng đúng lúc cô ấy vừa định đưa tay ra mở cửa thì Kim Phi đã ôm cô ấy từ phía sau.
Cửu công chúa vùng vẫy mấy lần, nhưng không thoát ra được, đành bỏ cuộc, tức giận nói: "Buông bổn cung ra!"
Kim Phi không trả lời, mà quay người Cửu công chúa vào lòng mình, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy hỏi: "Vũ Dương, nói thật cho ta biết, rốt cuộc người đang muốn làm gì?"
"Làm gì là làm gì?" Cửu công chúa giả vờ nghe không hiểu.
"Đừng giả vờ không rõ nữa, người biết ta có ý gì mà!" Kim Phi hỏi.
"Bổn cung thích ngài, muốn ngài làm phò mã, như vậy ngài sẽ không tạo phản, sẽ không trở thành kẻ thù của bổn cung! Ngài muốn nghe cái này sao?"
Cửu công chúa giận dữ hét lên.
"Ồ…"
Thật ra trong lòng Kim Phi đại khái cũng đoán được điều này, nhưng không ngờ Cửu công chúa lại nói thẳng ra như vậy.
Điều này khiến y đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.
"Buông bổn cung ra!"
Cửu công chúa hung tợn trừng mắt nhìn Kim Phi.
Trong lúc nhất thời Kim Phi không phân biệt được cô ấy đang tức giận thật hay là đang dùng cách lạt mềm buộc chặt nữa, nhưng y biết rằng dù là tình huống như thế nào y cũng không thể buông tay vào lúc này được.
Chẳng những không buông tay, ngược lại y còn ôm chặt hơn, lắc đầu như kẻ lưu manh: "Không buông!"
"Mau buông ra, bằng không bổn cung sẽ gọi Thấm Nhi vào đó!" Cửu công chúa nói: "Bổn cung nghĩ Thấm Nhi nhất định sẽ vui vẻ đánh ngài một trận đó!"
"Còn uy hiếp ta sao?"
Kim Phi nghe vậy, lập tức bế Cửu công chúa lên luôn.
Cửu công chúa vừa định gọi người, miệng đã bị chặn lại.
Cô ấy đưa tay nhéo eo Kim Phi mấy cái, cả người biến thành bùn nát, ngã gục trong vòng tay của Kim Phi.
Một chân Kim Phi đá bay ghế đẩu, ôm Cửu công chúa đi vào phòng ngủ.
…
Sáng ngày hôm sau, khi Kim Phi mở mắt ra, thì trời đã sáng.
Y quay đầu nhìn sang bên cạnh, Cửu công chúa không biết đã rời đi từ lúc nào.