Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đời trước Kim Phi đã phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ.

Tình bạn giữa các cô gái phát triển rất nhanh chóng.

Ví dụ như Đường Tiểu Bắc và Thạch Lăng Vân dù bây giờ, mới gặp nhau chưa đầy một tách trà, đã nắm tay, chụm đầu thì thầm to nhỏ như tỷ muội ruột, cũng không biết hai người họ đang nói gì.

Sau đó Tả Phỉ Phỉ đi bên trái và Quan Hạ Nhi không giỏi giao tiếp cũng gia nhập.

Kim Phi cũng tận hưởng thời gian rảnh rỗi, theo sau họ lên núi.

Từ đường nương tử nhà họ Kim trên núi Thiết Quán đã sửa xong, bài vị của các nữ công nhân đã chết trận đều được đặt trong từ đường.

Nữ công nhân trên núi Thiết Quán luôn thích làm trò nghịch ngợm, biết hôm nay Kim Phi đến tế bái người đã khuất, nên hiếm khi yên tĩnh.

Đầu tiên Kim Phi đến cúng bái từ đường trước, sau đó mới dẫn đám người Quan Hạ Nhi, đến nghĩa trang cúng bái.

Toàn bộ quá trình dài dòng phức tạp, nhưng Kim Phi không sốt ruột, dựa theo lễ nghi của Đại Khang, mỗi thủ tục, mỗi động tác đều thực hiện cực kỳ nghiêm túc.

Thực ra có rất nhiều nữ công nhân chết trận, dù chỉ là tượng trưng, mỗi phần mộ sửa lại một ít, nhưng toàn bộ lễ tế kéo dài từ sáng đến giữa chiều mới kết thúc.

Thông qua lần tế bái này, Kim Phi có thể cảm nhận được, bầu không khí của núi Thiết Quán đã thay đổi.

Trước kia nữ công nhân nhìn thấy Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, đều gọi họ là phu nhân, nhưng bây giờ hầu như tất cả nữ công nhân đều gọi họ là tỷ tỷ.

Ngày càng có nhiều nữ công nhân gọi Kim Phi là “Đương gia”.

Trước đây bọn họ đều nói năng nhao nhao, ồn ào chọc ghẹo Kim Phi, nhưng bây giờ bọn họ gọi như vậy đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Đêm đó, núi Thiết Quán tổ chức lửa trại quy mô lớn, một là để truy điệu những người đã khuất, hai là chào đón các cô nương đến từ Tây Xuyên.

Mẹ của Tả Phi Phi biết Kim Phi thích uống rượu gạo nên đã bưng rượu gạo đến kính Kim Phi.

Kể từ khi hát bài "Quốc tế ca" trong lúc say ở Quảng Nguyên, Kim Phi đã tự nhắc nhở bản thân uống rượu sẽ gây chuyện, sau này không thể uống nữa.

Tả Trương Thị cứ khích lệ mãi, cuối cùng Kim Phi không còn cách nào khác, y nghĩ rượu gạo nồng độ thấp, uống một ly chắc sẽ không sao.

Đây là khởi đầu không ổn, những nữ công nhân khác cũng rối rít đến kính rượu.

Những nữ công nhân này hoặc là bị thương trong trận chiến ở núi Dương Khuyên, hoặc là bị tập kích ở dốc Đại Mãng, nên Kim Phi không tiện từ chối.

Quan Hạ Nhi cũng không may mắn thoát khỏi, sau khi các nữ công nhân kính rượu Kim Phi xong, người tiếp theo là cô.

Đường Tiểu Bắc thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy.

Thế là cứ bát này đến bát khác, thậm chí Kim Phi không thể nhớ được lửa trại đã kết thúc từ khi nào.

Khi y mở mắt ra, đã là sáng hôm sau.

Bên cạnh y là Quan Hạ Nhi đang say giấc, khuôn mặt đỏ bừng, trong miệng thoang thoảng mùi rượu.

Đường Tiểu Bắc ngồi mép giường, phát hiện y đã tỉnh, vội vàng rót một ly nước ấm đưa cho y.

“Tối qua ta không hát "Quốc tế ca" chứ?”

Kim Phi cầm chén uống một ngụm, xoa đầu hỏi.

“Không, đêm qua chàng không hát, không làm thơ, cũng không nói đến chuyện làm phản.”

Đường Tiểu Bắc đưa khăn đến.

“Vậy thì tốt.”

Kim Phi nghe vậy, mới cảm thấy yên tâm.

Hôm qua khi nhận ra có thể sẽ say, Kim Phi liên tục nhắc nhở bản thân, không được nói bậy nói bạ nữa.

Bây giờ xem ra, mình đã kiềm chế được rồi.

“Tướng công, chàng thật sự không nhớ, tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Tiểu Bắc đến gần Kim Phi, chớp đôi mắt to hỏi.

“Không nhớ rõ lắm, sao vậy, không phải ta không nói gì quá đáng sao, vẻ mặt này của muội là thế nào?”

Kim Phi hơi bối rối khi bị Đường Tiểu Bắc nhìn như vậy.

“Ta chỉ nói chàng không làm thơ, không nói muốn tạo phản, nhưng không nói chàng không làm gì khác nữa.”

“Ta đã làm gì?” Trong lòng Kim Phi dâng lên dự cảm xấu.

“Cũng không làm gì, chỉ là chàng và các tiểu thiếp của nàng âu yếm ve vãn nhau mà thôi".

Advertisement
';
Advertisement