Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Đại Lưu, thông báo cho mọi người tập hợp, bảo dưới núi chuẩn bị ngựa đi.”

Kim Phi nhìn về phía Đại Lưu.

Núi Thiết Quán phòng thủ rất nghiêm ngặt, đến núi Thiết Quán, Kim Phi chỉ để lại giữ lại Bắc Thiên Tầm và hai cận vệ canh cửa khác, những cận vệ khác thì được nghỉ ngơi.

“Đương gia, không tới núi Miêu Miêu sao?”

Quan Hạ Nhi đi chậm rãi, chỉ nghe thấy Kim Phi sai Đai Lưu đi tập hợp cận vệ.

Hôm nay là năm mới, Kim Phi vốn định sau khi rời khỏi núi Thiết Quán rồi tới núi Miêu Miêu một chuyến xem tình hình huấn luyện tân binh.

“Trong làng có chuyện gấp, ta phải trở về một chuyến đã.”

Kim Phi hỏi: “Còn nàng thì sao, hay là ở đây nghỉ ngơi một chút, chiều ta trở lại đón nàng.”

“Không cần đâu, ta không sao.”

Quan Hạ Nhi đỏ mặt lắc đầu, sau đó đưa tay hung hăng nhéo Đường Tiểu Bắc một cái.

Đường Tiểu Bắc cũng không phải là người cam chịu thiệt thòi, bình thường không đánh trả thì cũng cãi lại mấy câu, nhưng lần này cô ấy tự biết đuối lý, chột dạ lè lưỡi, nũng nịu đỡ lấy Quan Hạ Nhi.

“Đường Tiểu Bắc, lần này còn không mang thai được, xem ta xử lý muội thế nào.”

Quan Hạ Nhi tức giận nhìn Đường Tiểu Bắc một cái.

“Tỷ tỷ cứ làm theo lời ta nói, chỉ cần kiên trì mười ngày, nhất định có thể mang thai!”

Đường Tiểu Bắc nói chắc chắn.

“Ta chỉ tin muội lần này nữa thôi!”

Quan Hạ Nhi đỏ mặt nói.

"Không có việc gì thì đừng bày trò nữa.”

Kim Phi gõ một cái vào đầu Đường Tiểu Bắc: “Hạ Nhi, nàng đừng nghe muội ấy, nếu nàng thật sự muốn có con, không cần phiền phức như vậy, để ta tính ngày là được.”

Đối với Kim Phi, y và Quan Hạ Nhi đều mới 18 tuổi, có con bây giờ thì sớm quá.

Không tốt cho sức khỏe của Quan Hạ Nhi.

Nhưng chấp niệm của Quan Hạ Nhi với vấn đề này rất nặng, hơn nữa Đường Tiểu Bắc cứ luôn bày trò sau lưng, Kim Phi định tìm thời cơ thích hợp để nói chuyện với cô, nếu cô thật sự đã nghĩ kỹ rồi thì cứ sinh con.

Nếu không, cô thật sự không thể chịu được những chiêu trò vớ vẩn mà Đường Tiểu Bắc dạy cô.

Nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn truyền tới từ ngoài sân, biết Đại Lưu đã tập hợp xong cận vệ, Kim Phi dẫn Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc ra khỏi phòng.

Tả Phi Phi và Tả Trương Thị cũng bước ra từ một phía khác trong sân.

“Tiên sinh, phu nhân, các người phải đi rồi sao?” Tả Phi Phi hỏi.

“Trong làng có chút việc.” Kim Phi trả lời.

“Ta đã làm xong đồ ăn rồi, tiên sinh và phu nhân ăn một chút rồi đi nhé?” Tả Trương Thị nói.

“Cảm ơn nương nương, không kịp nữa rồi.”

Kim Phi nói tới đây, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, móc một miếng bạc nhỏ trong ngực ra đưa cho Tả Trương Thị: “Nương nương, hôm qua chúng ta đã uống hết rượu gạo của người, đây cứ coi là tiền rượu.”

Lần trước ăn cơm thấy Kim Phi thích uống rượu gạo, ngày nào Tả Trương Thị cũng tới nhà ăn hỏi thăm, có cơm thừa thì mua về nhà để chưng rượu.

Sau mấy tháng đã tích cóp được vài bình.

Tối hôm qua bà ta vốn định mang một bình nhỏ tới tiệc lửa trại, kết quả đám công nhân nữ lại uống rất say sưa, ôm hết mấy cái bình trong nhà bà ta tới uống sạch.

“Ôi tiên sinh, rượu gạo đều được làm từ cơm thừa của nhà ăn, hơn nữa, rượu hôm qua cũng không phải là do ngài uống, ngài đưa tiền thế này không phải là vả vào mặt ta rồi sao?”

Tả Trương Thị nhanh chóng xua tay, khăng khăng không chịu lấy tiền.

Kim Phi không giỏi nhượng bộ người ta, hơn nữa phát hiện đội cận vệ đã tập hợp xong, nên cất bạc lại.

Nhưng y lại quay đầu nói với Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, tháng sau thưởng thêm cho Phi Phi nhé.”

“Biết rồi ạ.”

Đường Tiểu Bắc cười gật đầu.

“Bọn ta đi đây.”

Kim Phi gật đầu với hai mẹ con Tả Phi Phi rồi đi ra cửa.

Đường Tiểu Bắc định tới đỡ Quan Hạ Nhi, lại bị Quan Hạ Nhi ngượng ngùng đẩy ra.

Advertisement
';
Advertisement