Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cuối cùng Kim Phi cũng biết vì sao Tiểu Ngọc lại dùng bồ câu đưa thư chứ không phải sai người đến núi Thiết Quán truyền tin rồi.

Dân chúng gần như chặn đầy đường, sai người đến núi Thiết Quán có lẽ phải đến trưa.

Về đến làng, dân càng nhiều, sân đập lúa ở cửa làng kín mít.

Đại Lưu cố gắng lắm mới tách đám người ra để đưa Kim Phi vào làng.

Tiểu Ngọc đưa ba trưởng làng đến nghênh đón.

“Phi ca cuối cùng huynh cũng về rồi, xem xem có tưng bừng không này!”

Trưởng làng nhìn cửa làng náo nhiệt, kích động đến rung cả râu.

Trước kia làng Tây Hà luôn bị người ta bắt nạt, thổ phỉ núi Thiết Quán đến thu lương thực, làng Tây Hà luôn phải nộp nhiều hơn làng khác một chút.

Bây giờ làng Tây Hà trở thành làng có tiếng nhất của Kim Xuyên, mỗi ngày còn náo nhiệt hơn cả huyện phủ.

Trưởng làng như ông ấy còn oai hơn trưởng trấn.

Khung cảnh hôm nay là điều mà trước đây ông ấy chưa từng dám nghĩ tới.

“Cha, cha đừng quan tâm náo nhiệt hay không nữa, nhiều người như vậy, nhỡ gây ra chuyện gì, xem cha còn cười được không!”

Tiểu Ngọc và trưởng làng trái ngược nhau, lúc này mặt đầy lo lắng.

“Tiểu Ngọc lo lắng cũng có lý.”

Kim Phi gật đầu: “Bảo Lương ca gọi người đến duy trì trật tự, không được để xảy ra chuyện.”

“Lương ca đã gọi nhân viên hộ tống đến đây hết rồi.”

Tiểu Ngọc bất lực nói: “Nhưng nhiều người đến quá, bây giờ người đến toàn ở gần, đợi tới trưa chiều, không biết còn có bao nhiêu nữa.”

“Phía sau vẫn còn người ư?” Kim Phi hỏi.

“Còn,” Tiểu Ngọc gật đầu: “Ban nãy ta nhận được tin, rất nhiều người dân khắp cả huyện đều tới chỗ chúng ta.”

“Có thể sai người đi khuyên họ, nói rằng ta nhận tấm lòng của họ, bảo mọi người đừng tới nữa được không? Trời lạnh rồi còn xa như vậy, đừng để bị cóng.” Kim Phi nói.

“Khuyên rồi nhưng vô dụng, mọi người đều nói tiên sinh mở nhà xưởng nên năm nay mới không chết đói, muốn đến chúc Tết huynh.”

Tiểu Ngọc bất lực nói.

“Dân chúng chân chất làm sao!”

Kim Phi cảm thán một câu, đôi mắt hơi ươn ướt.

Thật ra trong lòng y thật sự không thấy bản thân đã làm được gì.

Mở nhà xưởng cũng vì kiếm tiền.

Dân chúng kiếm tiền ở nhà xưởng cũng tạo ra giá trị lớn hơn tiền cho Kim Phi.

Theo cách nói của kiếp trước, y là tư bản, bòn rút giá trị thặng dư của công nhân mà sống.

Nhưng dân chúng Đại Khang quá chất phác, trước kia cũng sống khổ quá nên có người tốt với họ một chút họ bèn ghi nhớ.

Uống nước nhớ nguồn, ăn cám trả vàng luôn là một trong những truyền thống của con cháu Viêm Hoàng.

Ăn uống cần kiệm, tích trữ lương thực mà lại đến tặng quà cho Kim Phi.

Điều này khiến trong lòng Kim Phi thấy bùi ngùi, thậm chí muốn bàn với Đường Tiểu Bắc tăng lương cho công nhân một chút.

Nhưng y ngay lập tức gạt đi suy nghĩ này.

Vì Chu Trần Thị - mẹ của Chu Linh Lung nói đúng, làm ăn phải kiếm được tiền mới lâu dài.

Nếu nhà xưởng không có lợi nhuận thì không thể tồn tại.

Đến lúc đó công nhân lại thất nghiệp, quay trở về cuộc sống như trước kia.

Về lâu dài thì không phải chuyện tốt.

“Thông báo cho nhà ăn của xưởng dệt, bảo mọi người vất vả tăng ca thêm chút, hấp thêm bánh bao màn thầu, không thể để mọi người từ xa đến mà bụng đói quay về.”

Kim Phi dặn dò.

Mấy ngày Tết này, xưởng dệt nghỉ, nhà ăn cũng nghỉ.

“Thông báo rồi, đám người Tam thúc đều đi rồi.” Tiểu Ngọc đáp.

“Vậy thì tốt.” Kim Phi hài lòng gật đầu.

Advertisement
';
Advertisement