Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trần Cát nhìn qua có vẻ không đáng tin cậy, cả ngày nếu không chơi chữ thì cũng chơi đùa với các phi tần trong hậu cung.

Ngay cả Cửu công chúa cũng cảm thấy ông ta là một vị quân vương vô dụng.

Cho đến khi nhìn thấy quân giáp đỏ, Cửu công chúa mới nhận ra Hoàng đế không ngu ngốc như bề ngoài.

Những kẻ quyền quý khác bao gồm cả đội Chung Minh còn không phát hiện ra cô ấy, mà Hoàng đế đã chặn cô ấy lại.

Rõ ràng là thế lực ở kinh thành của Hoàng đế vượt xa những kẻ khác.

Quân giáp đỏ là tâm phúc của Hoàng đế, giáo uý dẫn đầu là một trong những thị vệ thân cận của Hoàng đế, Cửu công chúa dám giết thái giám ở Xuyên Thục nhưng lại không dám đối đầu với quân giáp đỏ, chỉ có thể đi theo quân giáp đỏ tới nơi này.

Nhà cũ đã được quân giáp đỏ mua lại, sau khi sửa lại từ bên ngoài nhìn vào mọi thứ vẫn như cũ, hoang tàn, cỏ dại mọc cao hơn đầu người, nhưng bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong sân có giếng nước, có vườn rau, lương thực dự trữ đủ cho Cửu công chúa và quân giáp đỏ dùng trong một thời gian dài.

Quân giáp đỏ ra vào cũng xuất quỷ nhập thần.

Một đám người đã ở đây lâu như vậy mà người dân xung quanh vẫn không phát hiện.

Cửu công chúa quay về kinh thành vì có chuyện cần làm giờ lại bị giam lỏng ở đây.

Trong khoảng thời gian này, không ít lần Cửu công chúa đã làm ầm ĩ với giáo uý của quân giáp đỏ.

Cho dù Cửu công chúa có nói lý hay uy hiếp thì giáo uý của quân giáp đỏ vẫn không lay chuyển.

Cửu công chúa tức giận, để Thấm Nhi đi khiêu chiến với giáo uý, muốn đánh giáo uý một trận để trút giận.

Liêu Ấn đi theo Hoàng đế nhiều năm, từ nhỏ Cửu công chúa đã biết hắn, bình thường nhìn có vẻ ngây ngô ngu ngốc, ai ngờ hắn lại là một cao thủ, Thấm Nhi và Châu Nhi liên thủ cũng không đánh lại.

Vốn dĩ muốn đi đánh người , kết quả lại bị đánh cho mặt mũi sưng vù.

Cửu công chúa không còn cách nào khác chỉ có thể để Thấm Nhi đi nói khéo với Liêu Ấn.

“Điện hạ Liêu giáo uý nói người hãy từ bỏ ý định đi, không có mệnh lệnh của Hoàng đế chúng ta không thể ra ngoài được.”

Thấm Nhi bất lực nói.

“Bổn cung đâu có nói là muốn ra ngoài, ta chỉ muốn gửi mấy bức thư mà thôi!”

Cửu công chúa đỡ trán nói: “Rất có thể năm sau tiên sinh sẽ đến Tây Xuyên, nhất định sẽ phát hiện bổn cung không ở Xuyên Thục, đến lúc đó thì hỏng chuyện mất.”

“Liêu giáo uý nói gửi thư cũng không được.” Thấm Nhi lắc đầu.

“Ta viết một bức thư gửi cho phụ hoàng, bảo hắn giao cho phụ hoàng có được không?”

Cửu công chúa vừa nói vừa lấy ra một phong thư: “Đưa thư cho hắn, bảo hắn giao cho phụ hoàng!”

“Để ta đi thử.” Thấm Nhi cầm bức thư rời đi.

Sau khi Thấm Nhi đi, Cửu công chúa chống cằm chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc cô ấy tới đây trong sân vẫn còn tuyết phủ mà bây giờ cỏ dại ngoài sân đã cao hơn nửa thước.

Trong thời gian này, cô ấy bị cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài, cô ấy không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, người bên ngoài cũng không biết cô ấy đang ở đây.

“Không biết tiên sinh có tới Tây Xuyên hay không…”

Cửu công chúa đang suy nghĩ miên man thì Thấm Nhi lại tiến vào.

“Liêu Ấn nói sao?”

Cửu công chúa thu hồi suy nghĩ, vội vàng hỏi.

“Liêu giáo uý đang bận, bảo ta cầm thư về.”

Thấm Nhi bất đắc dĩ đặt thư lên bàn.

Advertisement
';
Advertisement